Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 187: Lửa Giận

Không xác định Chương 187: Lửa giận
Hứa Nguyện kéo một chiếc ghế gỗ ra, ngồi xuống. Chốc lát đã thấy có người bưng trà tới.

Chờ tới khi tất cả mọi người đều lui ra, Hứa Nguyện mới nhấp một ngụm trà xanh. Lễ tiết xong xuôi.

Thẩm Hữu Dung sầm mặt, sắc bén nhìn Hứa Nguyện:

“Lúc đó cả ba cùng có mặt, cháu nói dì nghe xem, tính Tiểu Chiếu trầm ổn, sao lại đánh người ta thành như vậy? Cái cậu bị đánh kia, theo dì biết thì cũng là học sinh đại học Z?”

Hứa Nguyện không tính giấu chuyện: “Thẩm Chiếu nghi ngờ cháu thân mật với người khác, dan díu sau lưng anh ấy.”

“Cháu cũng thành thật đấy.” Thẩm Hữu Dung cười lạnh: “Con nghĩ nó nghi oan cho cháu sao?”

“Không ạ.” Hứa Nguyện cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Là tại cháu.”

“Nếu Tiểu Chiếu đã thương cháu, tuy chưa cưới xin nhưng dì đã nhận cháu là con dâu nhà họ Thẩm. Nếu cháu đã nhận sai, cũng coi như hiểu chuyện. Nhưng đã sai là phải bị phạt…”

Lúc này, Thẩm Chiếu đứng canh trước cửa gỗ đặc, đứng dựa vào tường.

Thính lực của anh không tồi, nhưng phòng Thẩm Hữu Dung bị ngăn cách rất nhiều, anh chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng người, lờ mờ nghe được nội dung cuộc nói chuyện.

Vì vậy mà lửa giận bị đè xuống lại nổi lên, ánh mắt anh u tối đáng sợ.

Trước mặt anh, Nguyện Nguyện luôn không nói rõ chuyện, như chú chim nhỏ nép vào người anh, mê hoặc anh thả lỏng cảnh giác. Lại đứng sau lưng anh, hết lần này đến lần khác đụng vào điểm mấu chốt của anh.

Anh không tin, hoặc là nói, anh không muốn tin Nguyện Nguyện của anh sẽ thích người khác.

Những kẻ có gan dám nhúng chàm vợ sắp cưới của anh, đều đáng chết…

Không thể tha thứ.

Thẩm Chiếu dựa tường nhắm chặt hai mắt, lửa giận ngút ngàn thiêu rụi lý trí trong thầm lặng.

Anh mở điện thoại, gõ nhanh mấy chữ.

Ngón tay thon dài trắng như màu tuyết nhảy nhót trên màn hình, như ma trơi lúc ẩn lúc hiện.

Cách tường, Thẩm Hữu Dung về phòng mình, phạt Hứa Nguyện quỳ gối trước tượng Quan Âm gian ngoài.

Cô không biết tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Thẩm Chiếu vốn an ổn nửa đời, chưa từng phạm phải sai lầm gì, cô lại vì nhiệm vụ mà liên lụy tới anh, khiến thanh danh anh bị ảnh hưởng, cô thật lòng xin lỗi.

Đàn hương lượn lờ, điện thờ tối om, Hứa Nguyện im lặng quỳ trên đệm hương bồ, nhìn đốm lửa nhỏ trên cây hương tàn.

“Ting. Chúc mừng ký chủ đã hạ giá trị hảo cảm của Thẩm Chiếu xuống 50%. Nhiệm vụ càng lúc càng khó, mong ký chủ bất chấp khó khăn, sớm ngày về nhà.”

Hứa Nguyện chửi thầm trong lòng. Cô trăm cay ngàn đắng làm mấy cái nhiệm vụ quỷ quái này cũng không phải để về nhà.

Âm thanh “Ting ting” của hệ thống dồn dập kéo đến.

“Tình huống đột xuất. Kiểm tra thấy mạng sống nam phụ Bách Văn gặp nguy hiểm, mong ký chủ mau chóng cứu mạng hắn.”

Hứa Nguyện chấn kinh: “Sao lại gặp nguy hiểm đến tính mạng? Tôi thấy Thẩm Chiếu xuống tay làm gì nguy hiểm đến tính mạng đâu chứ.”

“Là tình huống đột ngột phát sinh, bíp ——”

Hứa Nguyện không kịp nghĩ nhiều, còn chưa kịp đợi Thẩm Hữu Dung, cô đã vôi vã lao ra khỏi cửa.

Cô kéo Thẩm Chiếu đang canh ngoài cửa xuống, không đợi anh phản ứng gì, vội vàng hôn một cái, chân không ngừng chạy xuống lầu.

“Chiếu Chiếu, anh phải đợi em về.”

 

Bình Luận (0)
Comment