Không xác định
Chương 188: Nguyện Nguyện, đây là lần thứ mấy rồi?
Xe của Thẩm Chiếu còn đậu dưới nhà chính, Hứa Nguyện nhìn khoảng cách từ vị trí hiện tại đến bên ngoài nhà họ Thẩm, trực tiếp nói chuyện với tài xế.
"Chú ơi, làm ơn chở con tới bệnh viện số hai Giang Thành với ạ, có gì con gửi tiền riêng cho chú."
"À, được. Mợ nhỏ lên xe đi."
"Từ từ."
Cửa xe bị mở ra, Thẩm Chiếu lên xe, đóng cửa rồi bảo tài xế tiếp tục lái.
“Chiếu Chiếu?”
Hứa Nguyện nhìn người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mình, nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh không cần theo đâu, em đi tí rồi về liền…"
Xe lăn bánh, Thẩm Chiếu đã ôm người vào lồng ngực, dùng một tay kẹp hai chân cô vào giữa hai chân mình, ngón tay không ngừng vén tóc bệ má cô, ánh mắt tối tăm.
"Em muốn đi đâu?"
"Bệnh viện số hai Giang Thành."
Nghe được đáp án như trong dự kiến, tim Thẩm Chiếu như rơi xuống vực thẳm.
Hứa Nguyện bất đắc dĩ: "Chiếu Chiếu, anh đừng thế mà."
"Thế nào?"
"Nguyện Nguyện, đây là lần thứ mấy rồi?"
Anh vô cùng giận, tức đến mức cười thành tiếng. Lần đầu tiên anh châm chọc thẳng trước mặt cô như vậy, bàn tay không ngừng bóp chặt cằm cô.
"Khi ấy em đã hứa với anh, sẽ không liên quan gì đến anh ta nữa."
Hứa Nguyện đối diện đôi mắt chó con tức giận kia, ôm cổ anh, ánh mắt chân thành.
"Nhưng khi ấy chỉ có ba người chúng mình, nhiều người thấy hắn bị thương được nâng lên xe y tế. Anh lại là cậu chủ nhà họ Thẩm ở Giang Thành, vì để tránh ảnh hưởng không tốt, em mới muốn đi xem tình huống..."
"Lấy danh nghĩa vợ anh."
Thẩm Chiếu cong môi cười lạnh.
Nhìn xem, vợ sắp cưới của anh vì bảo vệ tình địch mà nói ngọt với anh tới cỡ nào.
Chẳng qua là quá ỷ lại vào việc anh thương cô đến từng chân tóc.
Thẩm Chiếu chuyển tầm mắt về phía trước, không cho cô thấy sát ý và quyết tâm trong mắt mình.
"Được. Nếu Nguyện Nguyện đã dốc lòng, anh đi cùng em là được."
_______________
"Bác sĩ, tình hình người bệnh này thế nào rồi?"
"Trước mắt chủ yếu là ngoại thương, phần đầu có bị chấn thương hay không thì cần phải quan sát. Mặt khác, miệng vết thương bị trầy khác nặng, có thể sẽ nhiễm trùng."
"Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Tạm thời vẫn cần quan sát thêm, cụ thể thì phải xem vết thương ở phần đầu đã."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Thẩm Chiếu đứng cạnh cửa, nhìn vợ sắp cưới sốt ruột khẩn trương, không ngừng siết chặt nắm đấm.
Anh vào phòng, nhìn kẻ bất tỉnh trên giường bệnh, vươn tay ôm cô.
"Sao vậy, đau lòng lắm ư?"
"Không, sao em phải đau lòng cho hắn.:
Hứa Nguyện chỉ tiếc mạng sống của Bách Văn, thuận miệng trả lời Thẩm Chiếu.
Cô nhớ tới Bách Văn trong nguyên tác, lập tức sốt ruột.