Không xác định
Chương 189: Vị hôn thê của anh muốn bảo vệ cho tên gian phu
Ở thực tại, tuy anh ta chưa thực sự làm điều gì có lỗi với cô, nhưng cô vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta.
Công ty đã đi đúng hướng, chờ khi anh ta tỉnh lại, đi hết cốt truyện rồi lại làm người xa lạ mà thôi.
Hứa Nguyện đang muốn nâng bước nhìn kỹ Bách Văn lại bị cản, lúc này mới phát hiện Thẩm Chiếu đang ôm mình.
"Ai ui… Có phải anh lại tức giận nữa không?"
“Không tức giận.”
Thẩm Chiếu tì vào vai cô, nhắm mắt cười.
Lông mày nhíu chặt, cười đến sầu thảm.
Trong lồng ngực, trái tim anh bị cô đâm bét đến mức không còn cảm nhận được nỗi đau nữa.
Chuyện đã vậy, anh còn muốn lừa mình dối người… Nguyện Nguyện có thích anh thật không?
Nhiều chi tiết bị anh cố tình quên lãng trong quá khứ lúc này lần được xuất hiện, dệt thành một tấm lưới khổng lồ bao vây anh bên trong.
Cho nên, từ trước tới nay cô đều luôn miệng nói thích anh, thực tế lại chia tay người khác, chưa từng ngừng hẹn hò, thậm chí còn thân mật ngay dưới mí mắt anh.
Ngay cả mèo… Cũng là người đó tặng.
Thứ anh thấy, là lần đầu cô hôn người khác ư? Ở nơi anh không thấy, họ còn làm gì nữa?
Nhất thời Hứa Nguyện không nhìn thấy được phản ứng của Thẩm Chiếu, cô vỗ vỗ mu bàn tay anh để trấn an, nhíu mày suy nghĩ vấn đề của Bách Văn phát sinh ở đâu.
Đúng lúc này, một hộ sĩ đội nón thấp vành và mang khẩu trang đẩy xe đi vào, cúi đầu lướt qua cô và Thẩm Chiếu.
Hộ sĩ đứng ở mép giường nhìn ống truyền dịch rồi lấy bình dịch rỗng sau đó rút kim truyền dịch ra.
Truyền dịch?
Trong chớp nhoáng, Hứa Nguyện bỗng nghĩ tới cái gì.
Cô lập tức mạnh mẽ tránh khỏi tay Thẩm Chiếu rồi vọt tới cạnh giường bệnh kéo hộ sĩ kia ra rồi cướp bình truyền dịch đi.
Hộ sĩ thét chói tai: “A! Cô làm gì vậy!”
Hứa Nguyện bắt lấy cô ấy: “Cô cho anh ta dùng cái gì?”
“Penicillin a.”
Dường như hộ sĩ biết câu hỏi của Hứa Nguyện có ý tứ gì, sắc mặt cô ta lập tức hoảng loạn, giải thích rằng: “Kết quả xét nghiệm của anh ta âm tính nên chúng tôi mới cho truyền thứ này……”
“Đơn báo cáo ở đâu? Kêu bác sĩ của anh ta tới, anh ta bị dị ứng rất nghiêm trọng, không thể truyền cái này.”
Thí nghiệm trên da âm tính không có nghĩa là không dị ứng với Penicillin, huống chi Bách Văn căn bản không thể nào âm tính, trong truyện gốc thiếu chút nữa anh ta đã chết vì chuyện này.
Hộ sĩ kinh hách lôi kéo với Hứa Nguyện, hộ sĩ vừa lôi kéo vừa vươn tay tới nút báo động: “Cô là ai? Cô không phải người nhà của anh ta mà, cô đang quấy rầy việc chữa và chăm sóc bệnh nhân làm rối loạn trật tự bệnh viện đấy, tôi phải báo động.”
“Dừng tay!” Sắc mặt Thẩm Chiếu không thể khó coi hơn nữa, anh kéo Hứa Nguyện lại rồi quát hộ sĩ.
“Đi ra ngoài.”
Không biết vì nhận ra Thẩm Chiếu là người thừa kế tập đoàn sở hữu bệnh viện nhà mình hay vì sắc mặt người đàn ông này thật sự quá đáng sợ mà hộ sĩ lén lút kia thật sự bị anh quát ngừng, cô ta lung tung dọn đồ rồi đi ra ngoài.