Không xác định
Chương 196: Còn có ai làm những việc này với cô sao?
Thẩm Chiếu cười một cái rồi cầm lấy tay cô để kiểm tra, cổ tay bị ma sát đến đỏ lên rồi.
“Chờ đến khi em quen ở cạnh tôi rồi thì không cần cái khóa này nữa.”
Anh lại cầm cái tay kia của cô lên kiểm tra, mới vừa nhìn đã kinh ngạc giãn tròng mắt: “Do tôi làm sao?”
“Không phải, là em tự cắn.”
Mu bàn tay tinh tế trắng nõn gần như trong suốt giờ đột nhiên xuất hiện một loạt dấu răng rướm máu, trong đó hai dấu máu chảy ra nhiều.
Thẩm Chiếu nhìn đến khẩn trương, nhanh chóng tìm thuốc bôi cho cô: “Sao lại tự cắn mình.”
Hứa Nguyện không tính trả lời, chỉ che mặt chui vào trong chăn.
Hình như từ lúc Thẩm Chiếu bước vào trong đầu cô liền lộn xộn. Hiện tại nơi bị anh vuốt ve lại cảm thấy ngứa cực kỳ, cô vặn vẹo thân thể.
“Em khó chịu quá.”
Thẩm Chiếu không xác định là thuốc lại phát tác hay tâm tình Nguyện Nguyện không tốt nên liền ôm cô kiên nhẫn an ủi.
Phòng rất âm lãnh, trên người Hứa Nguyện không một mảnh vải che thân, cơ thể trần trụi mềm mại theo bản năng rút vào nguồn nhiệt gần nhất.
“Chiếu Chiếu…… Sao anh cũng đối xử với em như vậy?”
Tâm Thẩm Chiếu nhấc lên: “Cũng?”
Anh biết mình đang làm gì. Nhốt Nguyện Nguyện lại ở nơi chỉ có anh nhìn thấy, khóa cô lại rồi hạ thuốc mê gian cô, cưỡng ép cô trầm mê giao hợp với anh, giống như anh trầm mê cô vậy.
Mỗi việc đều là những thứ anh đã muốn làm vô số lần với Nguyện Nguyện nhưng mỗi cái đều không bằng cầm thú.
Nguyện Nguyện lại nói: “Cũng”.
Còn có ai làm những việc này với cô?
Thẩm Chiếu nghĩ cũng không dám nghĩ đến loại khả năng này.
Bạo nộ sắp bùng nổ nhưng Thẩm Chiếu lại dùng sự dịu dàng chưa từng có hôn lên miệng vết thương đã kết vảy của cô.
“Ý của Nguyện Nguyện là có người từng nhốt em?”
“Ừm.”
“Hắn cũng xâm phạm em?”
“Không có.”
Thẩm Chiếu không dấu vết mà nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Nguyện giơ tay gõ nhẹ lên mặt anh: “Cho nên anh ghê tởm hơn, không được chạm vào em.”
Thẩm Chiếu nhìn bộ ngực tuyết trắng bị đè ép, hai đóa hồng mai anh tha thiết đang nở rộ vì bị cọ xát nên cứng lên.
Anh mỉm cười: “Được, chỉ cho Nguyện Nguyện chạm vào tôi, tôi không chạm vào Nguyện Nguyện.”
“Em mới không thèm chạm vào anh đâu.”
Hứa Nguyện quấn chăn lăn một vòng khỏi lòng ngực anh, rơi xuống bên kia giường.
Thẩm Chiếu nhớ thương thân thể đang khó chịu của cô nên lặng lẽ bò đến bên người cô, hôn hôn những sợi tóc vươn trên gối của cô.
“Chỗ nào của Nguyện Nguyện không thoải mái thế?”
Nơi riêng tư có hơi nóng, hơn nữa anh càng tới gần, hoa môi càng ngứa ngáy lợi hại, miệng hoa môi chảy ra nước ướt ướt dính làm cô không nhịn được khép đùi ma sát.
Hứa Nguyện xấu hổ nhưng không muốn cầu hoan với anh lúc này nên liền đưa lưng về phía anh rồi tức giận nói: “Thấy anh nên không thoải mái.”
Thẩm Chiếu cũng không dám đến gần.
Anh biết mình đã làm quá mức, Nguyện Nguyện không cáu kỉnh với anh là đã ngoan lắm rồi, sao còn mong cô cho anh sắc mặt tốt được.
Thẩm Chiếu quỳ gối phía sau cô, thanh âm nhẹ nhàng: “Tôi có thể không ra ngoài không? Tôi ở đây với em nhé.”