Không xác định
Chương 255: Động tình nhiều hơn
Hứa Nguyện ôm lấy eo anh, vùi gương mặt bị gió thổi đông vào cổ áo dệt kim trễ xuống của anh mà cọ để hấp thu hơi ấm: “Em vốn đã xử lý tốt các hạng mục đầu tư, năm trước vẫn không có trục trặc, không ngờ hôm nay lại bị gọi đến. ”
Giọng điệu cô có mấy phần oán giận, Thẩm Chiếu hiểu cô đang giải thích cho anh. Trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào: “Được. Anh cho rằng em sẽ về trễ hơn nên canh vẫn chưa hầm xong, em hãy ăn chút trái cây lót dạ trước đi.”
Hứa Nguyện nghe lời bò lên sô pha, khi xoay người lại thì thấy hình như Thẩm Chiếu cầm lấy thứ gì đó trên bàn trà.
Cái gì đó màu trắng, một cái bình tròn màu trắng?
Khi anh mang trái cây đã cắt trở lại bàn thì trong tay đã không còn cái bình tròn màu trắng nhỏ kia nữa.
Hứa Nguyện xoa xoa mắt, lôi kéo anh cùng ngồi.
Thẩm Chiếu liền đút trái cây cho cô ăn, Hứa Nguyện vừa nhai vừa hàm hồ hỏi:
“Em quên hỏi anh một việc, ban đầu anh nói muốn ở lại đây vài ngày, vậy khi nào anh sẽ về Giang Thành”
Ngón tay đang xoa niết của Thẩm Chiếu bỗng dừng lại.
“Hửm?”
Thẩm Chiếu cuối đầu, che giấu suy nghĩ không muốn rời xa Nguyện Nguyện. Quả thật anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, anh suy nghĩ một hồi rồi đạm thanh nói: “Thêm hai ngày nữa.”
“Ưm, trên đường em về nghe thấy quảng cáo, mới biết sắp hết năm rồi, nghe nói nhà anh xem trọng quy củ, anh có cần về sớm một chút không?”
Tuy Hứa Nguyện không nỡ để anh đi sớm như thế nhưng cô càng không nỡ để Thẩm Chiếu bị người nhà trách.
Thẩm Chiếu trầm mặc, hỏi lại cô: “Vậy còn em? Em định ăn tết thế nào?”
“Em một mình tùy tiện là được.” Hứa Nguyện không quá để ý.
Cô vốn không có cảm giác với ngày hội hay lễ tết gì, huống chi cô còn không có người thân ở thế giới này.
Thẩm Chiếu biết hiện tại cô chưa quá quen thuộc, cũng rất ít lui tới với những người khác.
Cô nói chuyện vân đạm phong khinh, là thật sự không thèm để ý. Nhưng anh lại không nhịn được đau lòng, tính tình lãnh đạm của Nguyện Nguyện tại sao lại hình thành.
Cô lãnh tình như thế, anh phải làm sao để cô động lòng với anh dù chỉ một chút đây……
Thẩm Chiếu lập tức quyết định: “Anh ăn tết cùng em.”
Hứa Nguyện hơi kinh ngạc: “Anh ăn tết cùng em sao…… hay là về nhà đi, chúng ta cũng không vội.”
Thẩm Chiếu sờ sờ gương mặt cô, khẽ cười: “Đây là năm mới đầu tiên anh và Nguyện Nguyện cùng nhau trải qua, Nguyện Nguyện không mong chờ sao?”
Vẻ mặt Hứa Nguyện còn rối rắm nhưng nghe anh nói vậy thì đôi mắt cũng sáng lên.
Dưới ánh mắt đong đầy ý cười của Thẩm Chiếu, cô chỉ có thể biệt nữu thừa nhận suy nghĩ thật sự trong lòng mình: “…… Chờ mong.”
Thẩm Chiếu đứng lên: “Ừm, vậy thì cứ thế đi, đi ăn cơm nào."
Hứa Nguyện cũng nhảy xuống, dẫm lên thảm chạy chậm đến phòng bếp.
Cô tinh tường phát hiện cái lọ tròn màu trắng kia đang bị giấu ở phía sau các bình gia vị, không nhìn kỹ sẽ phát hiện ra.
Thừa dịp Thẩm Chiếu quay lưng múc canh cho mình, cô lặng lẽ cầm lấy cái bình nhìn thoáng qua.
Risperdal?