Không xác định
Chương 256: Thẩm Chiếu còn yêu cô nhiều hơn so với cô tưởng tượng
Hứa Nguyện nhìn phần thuyết minh ngắn gọn phía sau lọ rồi để lại chỗ cũ trước khi Thẩm Chiếu xoay người.
“Đứng đấy làm gì? Đầy mùi khói dầu, mau ra kia ngồi đi.”
Thẩm Chiếu đuổi cô ra bàn, múc một muỗng hành rắc lên chén rồi đặt trước mặt cô.
Ngón tay oánh bạch thon dài, cầm chén cũng ưu nhã.
Hứa Nguyện nhìn chén đĩa đặt trước mặt mình, chống cằm cười với Thẩm Chiếu: “Hôm nay ăn thanh đạm vậy sao? Cảm giác không nếm ra được vị bí đao và nước tương luôn”
“Sáng nay anh đã làm tương ăn kèm, tết toàn món dầu mỡ, mấy hôm nay ăn mấy món thanh đạm trước để cân bằng.”
Thẩm Chiếu cởi tạp dề rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Hứa Nguyện thất thần uống canh nhưng không nếm được hương vị gì.
Tâm tư cô đều đặt trên chuyện khác.
Sau khi đọc đoạn thuyết minh tiếng Anh ngắn gọn đằng sau chai, tuy Hứa Nguyện xem không hiểu thành phần các loại thuốc có tác dụng gì nhưng cô thấy rõ phần tác dụng của thuốc ghi.
Dùng cho việc cải thiện tình trạng bệnh tâm thần phân liệt như ảo giác, vọng tưởng v.v…..
Tinh thần phân liệt, ảo giác.
Vì hai từ này mà ngón tay cầm đũa của Hứa Nguyện cứng đờ, hô hấp như bị thấm nước lạnh, từ xương cốt đến da thịt đều bị hàn ý làm lạnh run.
Chiếu Chiếu sinh bệnh.
Anh không muốn cho cô biết, nhất định là vì sợ bị cô ghét bỏ.
Dù sao mấy việc như thế cô đã làm quá nhiều rồi…… Trước kia anh làm chuyện gì lọt vào mắt cô đều biến thành đáng ghét.
Nhưng vô luận cô có ghét bỏ thế nào thì Chiếu Chiếu đều không chê phiền mà luôn dính sát cạnh cô.
Chiếu Chiếu càng yêu cô nhiều hơn so với cô tưởng tượng, thậm chí có lẽ đã đến mức cô không thể đánh giá nỗi nữa.
Mà cô đã làm được gì cho anh?
Trừ việc làm tổn thương và lừa gạt anh hết lần này đến lần khác, biến một người kiêu ngạo như anh trở nên thấp kém và không tự tin trong tình yêu thì cô chưa từng làm gì cho anh cả.
Hứa Nguyện vùi đầu dùng chiếc đũa dịch dịch thanh xương ống, cảm thấy nặng nề đến không thở nổi.
Cô không dám để lộ nửa điểm khổ sổ dưới ánh mắt có thể so với tia gamma của Thẩm Chiếu mà chỉ có thể nỗ lực nở một nụ cười bình thường với anh.
Thẩm Chiếu giúp cô vớt nấm đông trùng hạ thảo trong canh hầm ra rồi chấm vào đĩa tương sau đó đút cho cô.
Hứa Nguyện cũng không thèm nhìn, đồ đưa tới thì lập tức há miệng ngậm lấy rồi máy móc nhấm nuốt.
“Khụ khụ khụ!”
Bỗng nhiên cô bị sặc đến ho khan.
“Chậm một chút, bé con.”
Thẩm Chiếu vội vàng thả đũa xuống thuận khí giúp cô.
“…… Cay quá.”
Thẩm Chiếu chầm chậm vỗ lưng cô, một tay với qua rót cho cô một chén trà: “Cay lắm sao? Anh làm theo công thức tương ớt ngọt đấy."