Không xác định
Chương 271: Cởi bỏ khúc mắc
Hứa Nguyện nhìn mắt thân ảnh bận rộn đi tới đi lui bên cạnh mình, tay nắm chặt thành quyền rồi dùng sức đấm xuống giường.
Mới không cần.
Cô khổ sở chờ đợi rất lâu mới chờ được một người hoàn toàn thuộc về cô xuất hiện. Cho nên dù chết cô cũng không buông tay.
“Làm sao vậy?”
Thẩm Chiếu nghe tiếng quay đầu lại, sau đó nhíu mày ném khăn lông đi chạy lại kiểm tra cho cô.
Hứa Nguyện đấm vào góc giường nên ngón tay mềm mại đau đến mức run rẩy trong bàn tay anh, mày anh càng nhíu chặt lại: “Xương ngón tay rất non, không được tùy tiện đấm loạn như thế. Không phải nói mệt muốn chết rồi sao? Bây giờ lại có chuyện gì?”
Hứa Nguyện không trả lời mà chỉ chống giường cố gắng ngồi dậy, Thẩm Chiếu liền ngồi xuống duỗi tay đỡ cô. Li ê n h ệ z l - 0 9 1 1 0 0 9 4 6 7
“Muốn đi đâu?”
“Em không có đi đâu, chỉ muốn lấy điện thoại.”
Hứa Nguyện không hề có ý định đứng lên, thân thể mềm oặt thuận thế ngã vào lồng ngực anh, giọng nói khàn khàn do tình dục lăn lộn, nghe có vẻ hữu khí vô lực.
Thẩm Chiếu nhanh chóng xoay người tìm điện thoại giúp cô: “Thời gian không còn sớm nữa, em đừng xem lâu quá, anh thu thập giúp em xong thì phải đi ngủ, phải nghỉ ngơi thật tốt thì ngày mai mới không……”
Lời còn chưa nói xong, cái điện thoại kia đã bị nhét vào trong tay anh, Thẩm Chiếu dừng tay lại, bình tĩnh nhìn cô.
“Mật khẩu là ngày đính hôn của chúng ta. Anh kiểm tra đi, em không có đổi điện thoại, tất cả tin tức về em sau khi chúng ta tách ra, hiện tại anh đều có thể xem.”
Hứa Nguyện nằm bò trên người anh vặn vẹo đầu giấu đi gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng của mình.
“Hiện tại xem, xem xong thì không được nhắc lại nữa. Em chỉ có duy nhất một lần tâm trạng không tốt nên mới muốn tìm người khác phát tiết nhưng cuối cùng cũng không phát sinh chuyện gì, còn có nếu anh không thích cậu ta, sau này em sẽ làm cậu ta đừng tới nữa.”
Tay Thẩm Chiếu bóp bóp cái điện thoại kia, ngón cái mấy phen di động.
Dục vọng chiếm hữu của anh với cô đã khắc vào xương cốt. Nếu nói anh không muốn xem thì chắc chắn là nói dối, huống chi đây là Nguyện Nguyện chủ động mở rộng lòng mình với anh, muốn để anh xem.
Nhưng vất vả lắm Nguyện Nguyện mới sinh ra cảm giác thích và thương hại anh, anh không muốn tiêu xài tâm ý của cô một cách lung tung.
“Không cần.”
Anh bị hành động Hứa Nguyện dỗ đến ngọt ngào, gương mặt vẫn luôn buồn bực chậm rãi dãn ra. Anh cúi đầu đưa điện thoại di động cho cô rồi thuận tiện cọ vào cổ cô hít hít ngửi ngửi.
“Anh vốn dĩ luôn tin em mà, lần đầu tiên em nói anh đã tin rồi.”
Hứa Nguyện còn nhớ rõ cảnh tượng vừa rồi bị ấn trên cửa thao thảm thiết như thế nào liền không chút nghĩ ngợi mà phản bác: “Nói dối.”
“Thật sự.” Khóe miệng Thẩm Chiếu hàm chứa ý cười.
Như vậy chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau, thời gian anh có thể ôm Nguyện Nguyện thật sự quá tốt, vậy thì mặc dù cô lừa dối anh thì có làm sao đâu?
Cô nguyện ý dỗ dành anh, anh còn không thỏa mãn gì chứ.