Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 146

Bây giờ Thư Lê hối hận cũng đã muộn.

 

Cậu nào biết một viên ngọc trang trí đẹp mắt lại là cơ quan khởi động cạm bẫy chứ.

 

Cơ thể cậu vẫn đang rơi xuống, không biết sẽ rơi xuống đâu, liệu có bị ngã hỏng hay không?

 

Cậu giãy giụa vỗ cánh, muốn làm chậm tốc độ rơi. Thế nhưng, lực hút quá mạnh, hoàn toàn vô dụng.

 

Thư Lê vẫn không từ bỏ, há miệng niệm thần chú hệ gió.

 

"Hỡi thần Gió - Windis Enol vĩ đại, tôi là Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh, xin ngài hãy ban cho tôi sức mạnh bay lượn..."

 

Đáng tiếc, thần Gió không nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, thần chú thất bại.

 

Falm đang nằm sấp trong ngực cậu kêu lên: "Vô ích thôi, nơi này cấm ma pháp! Cậu vẫn nên cầu nguyện thần Lửa vĩ đại đừng để mình bị ngã thành trăm mảnh đi!"

 

Trong lúc nguy cấp, Thư Lê chợt nảy ra một ý. Cậu thu hồi sức mạnh căn nguyên, cả người cậu lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt, lập tức biến trở lại hình dáng nhỏ bé.

 

Falm không còn chỗ dựa, lập tức rơi tự do.

 

Nó gầm lên: "Tại sao cậu lại nhỏ đi?"

 

Thư Lê hét lại: "Tôi không muốn bị ngã đến mức chia năm xẻ bảy!"

 

Mật độ giữa hình thể lớn và hình thể nhỏ khác nhau, khả năng chịu lực đẩy và lực cản của không khí cũng khác nhau, tốc độ rơi của hình thể nhỏ giảm đi rõ rệt, cậu vẫn còn một tia hy vọng sống.

 

Cậu lại lần nữa dang rộng đôi cánh, làm một động tác lượn, cố gắng hết sức để giảm xóc.

 

Sự thật chứng minh, lựa chọn của cậu là đúng đắn.

 

Lực hút phía dưới nhỏ đi, tốc độ rơi chậm lại. Khi sắp chạm đáy, cậu liền vỗ cánh với tần suất cao, an toàn đáp xuống.

 

Hai chân đạp xuống đất, cậu lảo đảo hai bước, giữ vững cơ thể.

 

"Bẹp..."

 

Tiểu ma thú xòe đôi cánh dơi, ngã nhào xuống đất, cằm nó bị đập, đau đớn kêu lên: "Ngao ngao ngao..."

 

Thư Lê thấy nó da dày thịt béo, có ngã cũng không bị thương, liền ngẩng đầu quan sát xung quanh.

 

Đây là một gian mật thất trống trải, đường thông lên phía trên bị bịt kín, bốn phía đều là vách đá. Ở giữa có một cột đá cao nửa mét dựng đứng, trên đỉnh khảm một viên đá Hải Nguyệt dùng để chiếu sáng. Trên mặt đất có một Ma Pháp Trận đang dần mờ đi, ngoài ý muốn là không khí lại rất dồi dào.

 

Khi ánh sáng của Ma Pháp Trận hoàn toàn tắt đi, lực hút kéo bọn họ xuống cũng biến mất. Cậu vỗ cánh, bay lên không trung, lượn một vòng quanh mật thất.

 

Falm bò dậy, dùng đôi chân trước mập ngắn che cái cằm bị đập đau.

 

"Đừng bay nữa, trừ phi phá giải được cơ quan, nếu không cậu không ra ngoài được đâu."

 

Thư Lê dừng bay, đáp xuống bên cạnh tiểu ma thú, hỏi: "Phá giải cơ quan? Chỉ cần rời khỏi mật thất này là có thể về thần điện rồi ư?"

 

"Đương nhiên không đơn giản như vậy." Falm nhảy nhót mấy cái, đi đến một bức tường, chỉ vào họa tiết phù điêu trên đó: "Cách phá giải cơ quan giống như chơi trò ghép hình. Ghép đến đúng vị trí, một cánh cửa sẽ mở ra. Bên ngoài cánh cửa có một mê cung lớn. Tìm đúng đường mới có thể rời đi. Nhưng mà..."

 

Nó hừ hừ hai tiếng: "Đừng tưởng rằng mê cung đơn giản. Bên trong thiết lập vô số cơ quan và cạm bẫy, bước sai một bước sẽ tan xương nát thịt."

 

Thư Lê mượn ánh sáng của đá Hải Nguyệt, ngước nhìn bức phù điêu trên tường.

 

Đây là một bức tranh ghép di động được điêu khắc bằng đá, dài năm mét, rộng bốn mét, được chia thành hai mươi mảnh. Phía dưới cùng có thêm một ô trống.

 

Muốn ghép hình, phải trượt các mảnh ghép. Tuy nhiên, mỗi mảnh ghép là một hình vuông rộng một mét, trong tình huống không thể sử dụng ma pháp, việc di chuyển chúng là chuyện không hề dễ dàng.

 

"Trước đây, cậu đã từng đến đây chưa?" Thư Lê hỏi Falm. Là ma thú canh giữ cung điện dưới lòng đất, có lẽ nó nắm rõ như lòng bàn tay các cơ quan trong này.

 

Thời gian cậu ra ngoài đã gần ba tiếng, nửa đêm, cậu còn phải đến Wanaku trộm quả số ba, không có thời gian lãng phí ở đây.

 

Falm lắc đầu: "Ta đương nhiên... Chưa từng tới!"

 

Nó nhe răng với Thư Lê, oán giận: "Ta chưa từng gặp tiểu yêu tinh nào ngốc như cậu, đã bảo cậu đừng sờ mó lung tung rồi, cậu vẫn cứ sờ bậy sờ bạ!"

 

Má Thư Lê khẽ ửng đỏ, ngượng ngùng biện minh cho mình: "Tôi không biết một món đồ trang trí vậy mà cũng ẩn giấu cơ quan."

 

"Ta nói thật cho cậu biết, xung quanh tất cả bảo bối có giá trị trong cung điện dưới lòng đất đều ẩn giấu cơ quan." Falm vẫy đuôi. Đôi mắt thú màu vàng nhìn chằm chằm Thư Lê đẩy ẩn ý sâu xa: "Cậu nên cảm thấy may mắn vì trên đường đi mình không động vào những món đồ trang trí có giá trị đó, nếu không... Cậu đã 'tạch' từ lâu rồi!"

 

Nó vung móng vuốt, làm động tác cắt cổ.

 

Thư Lê vô tội mím môi.

 

Mục đích chuyến đi này của cậu là tìm kiếm tinh linh Lửa, không phải tìm kho báu. Xuất phát từ sự tôn trọng đối với thần Lửa, cậu đương nhiên sẽ không động đến những vật trang trí quý hiếm trong cung điện dưới lòng đất, chỉ đào một ít Tinh Hoa Mặt Trời.

 

Tinh Hoa Mặt Trời không thuộc về đồ trang trí, lúc đào, cậu cũng không gặp nguy hiểm gì, chứng tỏ nó là vật có thể lấy.

 

Falm nói nó cũng chưa từng đến đây, chẳng lẽ mình thật sự phải tốn rất nhiều thời gian để tìm đường ra à?

 

Lỡ như... Lỡ như đến sáng mà cậu vẫn chưa về được Vương Quốc Tinh Linh, liệu các tinh linh và đám bạn nhỏ có lo lắng không?

 

Cậu không muốn bị Tinh Linh Vương đánh vào mông đâu!

 

Thư Lê ôm má, vẻ mặt buồn rầu khổ sở.

 

Đều tại tay mình táy máy, chọc vào viên ngọc đó.

 

Bây giờ cậu phải làm sao đây?

 

Ngoài việc nhận mệnh chơi trò ghép hình, cậu còn có thể làm gì khác nữa?

 

Thư Lê khịt mũi, ánh mắt sáng bỗng nhiên lên. Cậu vỗ cánh, lần nữa bay vòng quanh mật thất, lên trên xuống dưới, sang trái sang phải, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

 

Falm tưởng cậu không chịu nổi đả kích, đã phát điên.

 

"Ê ê... Cái kia, haiz... Sperion, cậu bình tĩnh một chút!" Tiểu ma thú mở rộng cánh dơi, đuổi theo tiểu tinh linh, vừa bay vừa khuyên nhủ.

 

"Tìm thấy rồi!" Thư Lê đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào một điểm ở góc tường, đôi mắt xanh non lấp lánh.

 

Falm suýt chút nữa đâm vào cậu, vội vàng quẹo lên trên một chút.

 

"Tìm thấy? Tìm thấy cái gì?" Vẻ mặt nó mờ mịt.

 

Thư Lê giơ tay chỉ vào một vị trí, vui vẻ nhếch miệng: "Lỗ thông gió kìa!"

 

Trong mật thất có không khí lưu thông, điều này cho thấy nó không hoàn toàn kín.

 

Không khí từ đâu đến?

 

Đương nhiên là đi từ lỗ thông gió vào.

 

Cậu tìm một vòng, quả nhiên tìm thấy lỗ thông gió ở một vị trí khuất.

 

Lỗ thông gió này rất nhỏ, đường kính chỉ mười centimet, có thể phòng được người mạo hiểm, nhưng không phòng được tiểu yêu tinh chỉ cao vài tấc.

 

Falm trợn mắt há mồm: "Cái... Cái này cũng được à?"

 

Thư Lê cười hì hì: "Tại sao lại không được? Dù sao cũng không ai quy định nhất định phải ghép hình."

 

Cậu lấy đèn ma thuật dạng ống ra, chiếu sáng đường thông gió. Hai tay cậu bám vào miệng lỗ thông gió, thò đầu vào trong, thu cánh lại, cả người dễ dàng trườn vào bên trong.

 

Cậu mới trườn được năm centimet, phía sau chợt truyền đến tiếng kêu lo lắng của Falm: "Còn ta thì phải làm sao?"

 

Nó học theo động tác của Thư Lê, chui vào miệng thông gió, nhưng cơ thể quá béo nên bị kẹt lại.

 

Thư Lê quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu ma thú đang cố gắng dùng hai chi trước ngắn mập để cào lên.

 

Mặc dù vóc dáng của tên này xấp xỉ Totoro, nhưng toàn thân đều là thịt chắc nịch, không hề yếu ớt chút nào.

 

"Cậu cố gắng chen vào đi!" Thư Lê hỏi: "Có thể biến nhỏ hơn chút nữa không?"

 

Falm kiệt sức: "Ta đã bị phong ấn!"

 

Trong thời gian bị phong ấn, nó không sử dụng được bất kỳ sức mạnh nào.

 

"Vậy thì... Hít vào, khiến bụng nhỏ lại." Thư Lê đề nghị.

 

Falm đành phải làm theo, nó cố gắng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nhúc nhích. Bò được hai, ba centimet, nó liền than vãn: "Vảy của ta bị mài ngứa quá."

 

"Không đau là được." Thư Lê tiếp tục bò về phía trước.

 

Có đèn ma thuật dạng ống chiếu sáng, bên trong lỗ thông gió được chiếu sáng rõ ràng.

 

Lỗ thông gió này dài khoảng một mét rưỡi. Bên ngoài tối đen như mực, không nhìn rõ tình hình. Gió lùa vào khá mạnh, gây ra chút trở ngại khi cả hai đang bò ra.

 

Tuy nhiên, đối với Thư Lê, chút trở ngại nhỏ này không phải vấn đề quá lớn.

 

Rất nhanh, cậu đã bò đến đầu bên kia của lỗ thông gió. Falm vừa bò vừa dừng, thỉnh thoảng lại bị mắc kẹt giữa chừng, không ngừng nín thở hít vào, vô cùng vất vả.

 

Cuối cùng cũng bò được đến cuối đường, nó dùng sừng khẽ đẩy tiểu yêu tinh phía trước: "Mau ra ngoài đi! Ta sắp nghẹt thở chết mất thôi!"

 

Thư Lê cũng muốn ra ngoài, nhưng bên ngoài lỗ thông gió trông có vẻ hơi đáng sợ.

 

"Cậu chắc chắn bên ngoài mật thất là mê cung chứ?" Cậu quay đầu lại hỏi tiểu ma thú.

 

"Chắc vậy!" Falm nói: "Dù sao lúc trước hắn cũng đã nói với ta như thế."

 

Tai nhọn của Thư Lê khẽ động, hỏi: "Hắn?"

 

Hắn là ai? Người... Hoặc thần... Đã phong ấn tiểu ma thú?

 

Mắt Falm hơi đảo, lại thúc giục: "Ôi chao, đừng quan tâm hắn là ai. Tóm lại, cậu mau ra ngoài đi, ta mắc kẹt khó chịu quá!"

 

Trong lòngThư Lê hiểu rõ, phía trước chính là con đường duy nhất. Cậu cất đèn ma thuật dạng ống đi, chui ra khỏi lỗ thông gió. Vừa ra ngoài, đôi cánh của cậu lập tức xòe ra, chống lại cơn gió mạnh, bám chặt vào vách đá bên cạnh lỗ thông gió.

 

Falm thấy tiểu yêu tinh đã ra ngoài, liền khó khăn chen lên phía trước, cái đầu nó thò ra trước, sau đó nó lè cái lưỡi chẻ đôi, thở hổn hển.

 

Bụng của nó vẫn còn mắc kẹt bên trong, hai cái móng vuốt ngắn ngủn bám vào miệng đường ống, dùng sức "nhổ" mình ra ngoài.

 

Nếu biết trước phải leo qua đường ống, nó đã không tham ăn mấy quả kia rồi!

 

"Ngao gừ gừ..."

 

Nếu nó khôi phục sức mạnh, một cái móng vuốt cũng có thể chọc thủng bức tường mật thất.

 

"Ngao!"

 

Cuối cùng, nó cũng đã ra ngoài được, đôi cánh dơi nhanh chóng mở ra. Nó nhanh nhẹn leo tường, quay đầu lại hỏi tiểu tinh linh: "Cậu dừng ở đây làm gì?"

 

Thư Lê bĩu môi, ra hiệu cho nó xem cái gọi là mê cung.

 

Falm quay đầu nhìn, tròng mắt của ma thú lập tức dựng thẳng lên.

 

Vừa nãy, nó chỉ lo kéo mình ra khỏi miệng đường hầm, không chú ý tình hình bên ngoài, bây giờ nhìn kỹ, không khỏi run rẩy.

 

Bên ngoài mật thất là một hang động ngầm khổng lồ không thấy điểm cuối.

 

Phía trên là những tảng đá lởm chởm, phía dưới là vực sâu không lường. Hàng trăm cột đá mọc từ mặt đất lên, sắp xếp lộn xộn, được nối với nhau bằng những sợi xích to lớn, tạo thành một mê cung phức tạp.

 

Nhờ những viên đá Hải Nguyệt được khảm trên đỉnh các cột đá, bọn họ nhìn rõ toàn bộ hang động ngầm.

 

Thư Lê nuốt nước miếng.

 

Có phải chủ nhân thần điện đã cướp bóc tộc Người Cá không? Nếu không thì tại sao lại có nhiều đá Hải Nguyệt để lãng phí như vậy?

 

"Chúng ta bắt buộc phải đi qua mê cung để tìm lối ra à?" Cậu hỏi tiểu ma thú: "Đến lối ra rồi thì có thể quay về thần điện không?"

 

Rễ của Cây Mẹ cắm vào tường ngoài thần điện, cậu chỉ có cách quay về thần điện mới có thể hợp nhất với Cây Mẹ.

 

"Ờ... Chắc... Là..." Falm ấp úng.

 

Thư Lê nghi ngờ nhìn nó: "Cậu thực sự là ma thú canh giữ cung điện dưới lòng đất à? Sao hỏi cái gì cũng không biết vậy?"

 

Falm tức giận phồng má: "Ta chỉ canh giữ bên trên, không quản bên dưới."

 

Không nhận được thông tin hữu ích, Thư Lê đành tự mình suy nghĩ.

 

Mật thất bên này hoàn toàn không có lối đi lên, không thể quay về đường cũ.

 

Bên ngoài là mê cung phức tạp, lối ra không rõ.

 

Sau khi cân nhắc cả hai phương pháp, Thư Lê quyết định đi vào mê cung.

 

Đã bỏ ra rất nhiều công sức thiết kế một mê cung dưới lòng đất như vậy, chắc chắn người thiết kế có mục đích riêng của mình, nếu không sẽ lãng phí tâm huyết của bản thân.

 

Điều đáng mừng là, Thư Lê không phải nhà mạo hiểm xông vào cung điện dưới lòng đất, mà là một tiểu yêu tinh có cánh.

 

Chỉ cần đón gió bay lên, cậu hoàn toàn không cần đi theo lối thông thường.

 

Cậu thử niệm một câu thần chú, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, lại thất bại.

 

Falm thấy tiểu yêu tinh lại niệm chú thất bại lần nữa, bèn khuyên nhủ: "Đừng giãy dụa nữa, toàn bộ dưới lòng đất đều cấm ma pháp."

 

Mê cung chuyên dùng để nhốt những kẻ xâm nhập xông vào thần điện, nếu có thể dùng ma pháp, chẳng phải đã mất đi hiệu quả rồi ư?

 

"Vậy thì... Bay thôi!" Thư Lê đột nhiên buông vách đá ra, vỗ cánh một cái, bay về phía cột đá thứ nhất.

 

"Oa! Cậu cứ thế bay luôn à?" Falm do dự một chút, rồi cũng buông tay bay theo cậu.

 

Tốc độ lưu thông không khí trong hang động dưới lòng đất rất nhanh. Gió mạnh, Thư Lê chống lại lực cản, ra sức vỗ cánh, mấy lần bị thổi xiêu vẹo. Cậu tốn bao công sức, mới đến được cột đá thứ nhất.

 

"Phù... Mệt chết ta rồi!"

 

Tiểu ma thú nằm sấp lên cột đá, lè lưỡi *****.

 

Thư Lê cũng mệt đến phát ngán. Chỉ riêng một cây cột, cậu đã bay mất mười phút, phía sau còn cả hàng trăm cây, phải tốn bao nhiêu thời gian đây?

 

Cậu có thể bay theo đường thẳng, nhưng khoảng cách giữa các cây cột cũng bị kéo dài ra.

 

"Vù vù vù... Tại sao hôm nay lại là Hỏa Diệu Nhật? Tại sao ta phải đi cùng một tiểu yêu tinh xông vào mê cung dưới lòng đất? Ngao ngao ngao..."

 

Falm không ngừng than phiền, móng vuốt nhỏ mập mạp cào tới cào lui trên mặt đất.

 

Thư Lê không chịu nổi tiếng móng vuốt cào đất chói tai, ném cho nó một quả trái cây.

 

Falm nhanh chóng ôm lấy, "bẹp bẹp" ăn ngon lành.

 

Thư Lê quyết định giải phóng sức mạnh căn nguyên.

 

Mặc dù nơi này cấm ma pháp, nhưng không hạn chế yêu tinh biến lớn biến nhỏ.

 

Một luồng sáng lóe lên, cơ thể của cậu nhanh chóng phình to ra, từ một người tí hon cao vài tấc biến thành hình dáng thiếu niên của người bình thường.

 

Cậu khom lưng nhặt tiểu ma thú đang gặm quả, rồi vỗ đôi cánh rộng lớn, bay về phía cây cột thứ hai.

 

Quả nhiên, lần này bay nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

Tiểu ma thú không cần tự mình bay, an nhàn nằm trong lòng Thư Lê vừa gặm trái cây vừa chỉ huy.

 

"Bay về phía đó, bay về phía đó... Đúng đúng, chính là cây cột đó..."

 

"Đừng bay lệch, lối ra không phải hướng này!"

 

"Oa, bên này gió lớn quá, cậu chống đỡ nha! Đừng lộn nhào, ta sắp rơi xuống rồi..."

 

Tiểu ma thú không ngừng ồn ào bên tai, gân xanh trên trán Thư Lê nổi lên. Cậu không thể nhịn được nữa, đưa tay véo miệng tiểu ma thú, thế giới cuối cùng cũng được yên tĩnh.

 

"Ư ư ư???"

 

Miệng bị véo, tiểu ma thú giãy dụa.

 

"Đừng cử động, cậu mà cử động nữa, tôi sẽ ném cậu xuống." Thư Lê uy *****.

 

Tiểu ma thú trừng mắt tố cáo, Thư Lê không chút động lòng. Cậu dựa theo phương thức và suy nghĩ của mình, mò mẫm bay về phía trước.

 

Không biết đã qua bao lâu, cậu nhìn thấy vách đá đối diện. Trên vách đá có một bệ lớn khắc Ma Pháp Trận.

 

"Lối ra! Đó chính là lối ra!"

 

Miệng tiểu ma thú vừa được tự do đã kích động hét lớn.

 

"Tôi thấy rồi." Thư Lê lại véo miệng nó.

Bình Luận (0)
Comment