Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 1 - Chương 1: Vừa Xuyên Tới Đã Lên Đoạn Đầu Đài

Chương 1: Vừa Xuyên Tới Đã Lên Đoạn Đầu Đài Chương 1: Vừa Xuyên Tới Đã Lên Đoạn Đầu ĐàiChương 1: Vừa Xuyên Tới Đã Lên Đoạn Đầu Đài

Bên tai vang lên thanh âm ồn ào, giống như mấy ngàn con muỗi vo ve ở bên tai, mí mắt Khương Bảo Châu cực kỳ nặng nề, cảm giác mỏi mệt xưa nay chưa từng có làm cho nàng không muốn mở mắt ra.

"Ôi trời, đây chính là Khương gia, trên dưới một trăm người, thế mà nói chém đầu liền chém đầu..."

"Mặc kệ là nhà ai, thiên hạ này chính là của Tiêu gia, chọc giận Thánh Thượng còn không phải là chuyện một câu nói thôi sao".

Có người đứng ở cách đó không xa lải nhải, lúc này Khương Bảo Châu đã nghe rõ, đột nhiên, nàng thấy chóng mặt nhức đầu, trong đầu tràn vào một đống ký ức xa lạ, đây không phải thế giới mà nàng quen thuộc, Khương Bảo Châu bất an mà cử động mí mắt. Khương Tu Văn ở bên cạnh không xa thấy vậy thì hơi cong khóe miệng cười khổ nói: "Tiểu muội, muội tỉnh đi, sắp tới buổi trưa canh ba rồi, nên ăn cơm chặt đầu".

Thanh âm quá mức rõ ràng, dù cho Khương Bảo Châu không muốn mở mắt cũng không được, nàng muốn cử động đầu để xem người đang nói chuyện, lại kinh ngạc phát hiện ra người mình đeo gông xiềng.

"Gì, cơm chặt đầu?"

Khương Bảo Châu hô to một tiếng, thanh âm kiều kiều mềm mại, cũng không thuộc về nàng.

"Ta cho rằng không gọi tỉnh được muội, không thể ngờ vẫn là tiểu muội lạc quan, nhưng mà không biết cơm chặt đầu có hương vị gì".

Khương Tu Văn quơ quơ thân mình, tiếp tục nói: "Xem ra, đời này chỉ có thể như vậy, nghĩ tới chuyện ta vừa mới nhược quán liền gặp bất hạnh, đúng là ông trời đố ky anh tài mài"

Người khác gian khổ học tập khổ đọc ngày đêm không ngủ, còn Khương Tu Văn chỉ tùy tiện lật sách vở đã hiểu ra được ý của tiên sinh, lúc này vừa mới thi đậu Thám Hoa, còn chưa được ban chức quan gì thì đã lên đoạn đầu đài trước.

Mọi chuyện đều là mệnh, không phải con người có thể quyết định được!

Lần đầu nhìn thấy có người tự cho mình siêu phàm như thế, Khương Bảo Châu đang muốn giễu cợt một phen, lại bỗng dưng nhận ra.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ thì người nói chuyện này chính là đại ca của nàng, cũng là trưởng tử của Khương gia Khương Tu Văn, rất có tài học, nhưng mà lại di truyền sự tự phụ và miệng tiện của cha Khương Bát Đấu, cho rằng chính mình là vô địch thiên hạ. Khương gia trên dưới một trăm người sắp bị chém hết cả nhà, cũng là vì cha nàng nhục mạ Hoàng Thượng ngu ngốc háo sắc, bị Hoàng Thượng dưới sự giận dữ nhốt vào thiên lao.

Nói thật, tội bất kính như thế, Hoàng Thượng chỉ có ý định chém đầu cả nhà Khương gia mà không phải liên lụy tới cả chín tộc đã là nhân từ rồi.

Cha Khương Bát Đấu là một thần tử, thế mà lại ngang nhiên nhục mạ người lãnh đạo trực tiếp, người như thế này ở hiện đại cũng khó mà sống tốt được!

"Tiểu muội, muội phải cảm ơn đại ca đi, nếu không phải đại ca đánh thức muội thì ngay cả bữa cơm chặt đầu này muội cũng không ăn được đã phải đi gặp Diêm Vương rồi”.

Bên cạnh đài cao, một người đao phủ đang mài đao soàn soạt, lưỡi đao tỏa ra ánh sáng bóng loáng, mơ hồ có thể thấy được ấn ký màu đỏ, cây đao này chắc là hàng năm đều chém giết phạm nhân, sát khí tận trời.

Khương Bảo Châu không khỏi rụt cổ lại, vốn dĩ nàng đang an ổn nằm ở trong nhà, có không gian tích trữ rất nhiều hàng hóa để sống qua ngày, sao lại đột nhiên xuyên đến trên người một thiếu nữ trùng tên trùng họ?
Bình Luận (0)
Comment