Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 2 - Chương 2: Nàng Chỉ Muốn Cách

Chương 2: Nàng Chỉ Muốn Cách Chương 2: Nàng Chỉ Muốn CáchChương 2: Nàng Chỉ Muốn Cách

Hai Người Này Xa Một Chút

Không giống nhau chính là, ở hiện đại Khương Bảo Châu là một cô nhi, vẫn luôn bị người ghét bỏ, cuộc sống khổ cực, ở trong cô nhi viện chỉ vì một miếng ăn mà liều mạng tranh đoạt, ngẫu nhiên được một cái không gian, nàng dùng nó để đầu cơ trục lợi hàng hoá, tích trữ vật tư, cuối cùng cũng thực hiện được việc tự do tài chính.

Thế mà vẫn chưa sống được vài ngày tốt lành, Khương Bảo Châu đã xuyên đến trên đoạn đầu đài, nàng chưa từng làm qua chuyện gì thương tổn tới luân lý, đạo đức, sao lại bị trời phạt chứ? Ông trời là đang chơi nàng đúng không?

"Tiểu muội, vì sao muội không nói chuyện, đừng nói là bị dọa tới ngu luôn rồi chứ?"

Không nhận được bất cứ câu trả lời nào nên Khương Tu Văn lại tiếp tục lải nhải: "Đừng sợ, cuộc sống khổ ải, đôi mắt nhắm lại một cái là đã trôi qua một ngày, làm ma no vẫn tốt hơn là làm ma đói".

"Đại ca, cảm ơn huynh".

Cả người Khương Bảo Châu run rẩy, nàng hoài nghi là ý thức của nguyên chủ còn sót lại, so với việc bị đánh thức thì còn không bằng bị chém đầu trong lúc hôn mê, ít nhất còn không cảm thấy đau.

"Tiểu muội, đừng sợ, trên đường hoàng tuyền có nhị ca làm bạn với muội, nhị ca sẽ bảo vệ muội!"

Khương Tu Văn rốt cuộc câm miệng lại, lỗ tai Khương Bảo Châu vừa mới được yên tĩnh chưa tới một lần hít thở thì lại có người nói chuyện.

Người này, Khương Bảo Châu xem đến rõ ràng, người này mày rậm mắt to, màu da hơi đen, quỳ gối song song với nàng trên đài cao. Khương Bảo Châu có hai ca ca, người tự xưng nhị ca đương nhiên chính là Khương Tu Võ.

"Nhị ca, ta không muốn chết"

Khương Bảo Châu hít hít cái mũi, ít nhất là không muốn thừa nhận khổ hình trước mắt, nàng không có dũng khí nhìn bá tánh vây quanh đoạn đầu đài, tất nhiên là có đồng tình, có trào phúng.

"Chuyện nhỏ, muội mới mười ba, mười ba năm sau lại là một hảo hán, nhưng mà nhị ca còn phải chờ tận mười tám năm".

Khương Bảo Châu mười ba, Khương Tu Võ mười tám, con số này tính rất tốt.

Khương Bảo Châu nhắm mắt, trong trí nhớ, đại ca và nhị ca của nguyên chủ đều là một lời khó nói hết. Khương Tu Văn tự cho mình siêu phàm, thường xuyên dùng sở trường của mình để khinh bỉ người khác, rất thiếu đánh. Còn Khương Tu Võ cũng không tốt hơn bao nhiêu, là ăn chơi trác táng nổi danh kinh thành, thường xuyên bị tìm tới cửa tố cáo.

Nếu như có thể hoạt động thì Khương Bảo Châu chỉ muốn cách hai người này xa một chút.

"Kiếp sau đầu thai, Tu Võ, đệ với Bảo Châu nhất định phải đầu thai thành đệ đệ và muội muội của ta, ta sẽ che chở".

Khương Tu Văn cho rằng hắn sẽ thành công hơn cha mình, ít nhất sẽ không vì nói cho sướng mồm mà rơi vào kết cục này.

Bị chém đầu trước mặt mọi người ở cửa chợ, hắn không cần mặt mũi sao?

"Ha hả"

Đều nói con người trước khi chết thường nói lời thật lòng, dù sao Khương Bảo Châu vẫn không nhìn ra được.

Buổi trưa đã tới rồi, bá tánh vây xem rất nhiệt tình, lần đâu thấy quan viên nhất phẩm bị chém đầu, bọn họ đã chuẩn bị lá cải nát, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên không ném tới được.

Quan viên hành hình rốt cuộc mềm lòng, nghĩ rằng người sắp đi, này ở trên đoạn đường cuối cùng này cũng không cần thiết lại làm cho người Khương gia gặp phải xỉ nhục này.

"Chuẩn bị ăn cơm"

Đúng là bởi vì như thế nên quan giam trảm cũng không cắt xén thức ăn, toàn tộc Khương gia được ăn thịt sủi cảo, còn có một đại nhân có lòng tốt đưa tới một vò rượu.

"Phu nhân, ta vẫn có bạn bè".

Khương Bát Đấu thở dài một tiếng, không hiểu được nên thấy may mắn hay là tiếc nuối, năm giữ chức vị quan nhất phẩm ngự sử đại phu, nhìn thấy ai khó chịu liền buộc tội, không nghĩ tới ông ấy cũng có ngày này.
Bình Luận (0)
Comment