Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 106 - Chương 106: Tâm Tư Cầm Thú Rời Thôn, Qua Cơn Mưa Trời Lại Sáng. Thẩm Hoài Dung Làm Một Cái Sọt Tre,

Chương 106: Tâm Tư Cầm Thú Rời thôn, qua cơn mưa trời lại sáng. Thẩm Hoài Dung làm một cái sọt tre, Chương 106: Tâm Tư Cầm Thú Rời thôn, qua cơn mưa trời lại sáng. Thẩm Hoài Dung làm một cái sọt tre,Chương 106: Tâm Tư Cầm Thú Rời thôn, qua cơn mưa trời lại sáng. Thẩm Hoài Dung làm một cái sọt tre,

Tiểu Dư Sinh bị đặt ở trong sọt tre, Khương Bảo Châu đúng giờ đút cháo gạo kê, Thẩm Hoài Dung vốn dĩ lo lắng đứa nhỏ nuôi không sống, ai ngờ mấy ngày qua đi, làn da của đứa nhỏ còn có chút trắng lên, tiếng khóc còn có sức lực hơn trước.

Đối với mệnh số của đứa nhỏ, Thẩm Hoài Dung cũng không nhìn thấu.

Có lẽ người tránh thoát kiếp nạn lớn thì ông trời đều sẽ cho cơ hội làm lại từ đầu, nạn lớn không chết ắt có hạnh phúc cuối đời.

Sau vài ngày trì hoãn, Thẩm Hoài Dung mang theo Khương Bảo Châu đến Dĩnh Xuyên, đoàn tụ với Khương gia.

Từ rất xa nhìn thấy tiểu muội đi tới, Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ giống như được tiêm máu gà, lao tới đằng trước, Khương Tu Võ đã nghĩ ra sẵn những lời để an ủi tiểu muội, lần này không thể lại bị đại ca giành trước.

Nhìn thấy Khương Bảo Châu, hai huynh đệ há hốc mồm, lần này mới tách ra có mấy ngày mà tại sao trong lòng ngực tiểu muội lại xuất hiện một đứa nhỏ?

"Thẩm đại nhân, đây là con của ngài sao?"

Khương Tu Võ hoài nghi nhìn về phía Thẩm Hoài Dung, nghĩ là con do vợ lẽ của Thẩm đại nhân sinh, lại giao cho tiểu muội đơn thuần nhà hắn chăm sóc, quả thực quá buồn cười!

"Không phải."

Thẩm Hoài Dung đen mặt, hắn liền biết lấy đầu óc ngu xuẩn của Khương Tu Võ sẽ không nghĩ ra được cái gì tốt, nhất định phải đổ nước bẩn lên người hắn. "Nhị ca, bé con tên là Tiểu Dư Sinh, là đệ đệ của chúng ta."

Lân đâu gặp mặt, Khương Bảo Châu giới thiệu giúp cho Tiểu Dư Sinh chưa biết nói.

Không giới thiệu còn tốt, vừa nói xong, Khương Tu Võ giống như vừa gặp quỷ nói: "Cha làm việc có lỗi với nương ư?"

Nói cách khác, đệ đệ trong bụng nương vẫn chưa được sinh ra, đứa nhỏ này từ đâu ra?

Khương Bảo Châu: ".." Cuối cùng nàng cũng biết tại sao Thẩm đại nhân lại đen mặt.

"Nhị ca, đừng nghĩ quá phức tạp."

Đã nhiều ngày, người nhà ở tại một khách điếm trong Dĩnh Xuyên, chọn mua xe ngựa và vật tư, vết thương trên chân Khương Bát Đấu đã mời lang trung tới khám, chỉ chờ Thẩm Hoài Dung hội hợp rồi tiếp tục lên đường.

Ngồi ở trên xe ngựa, Khương Bảo Châu nói qua về việc mình gặp phải, nàng bỏ qua việc mình ở chung với Thẩm Hoài Dung, nói về thân thế của Tiểu Dư Sinh.

Đứa nhỏ này rất đáng thương, về sau muốn gia nhập vào nhà mình.

"Vì sao không phải là muội muội?"

Khương Tu Văn mở tã lót ra nhìn lén, sau đó mất mát lẩm bẩm một mình.

Lúc này, Khương Tu Võ có thể bắt được trọng điểm, hắn hô to gọi nhỏ nói: "Tiểu muội, muội với Thẩm đại nhân tránh thoát đi, chẳng lẽ hai người qua đêm chung với nhau sao?"

Việc này còn quan trọng hơn, đây chính là việc liên quan đến sự tổn hại danh tiết đấy!

Sắc mặt của Khương Tu Võ rất khó nhìn, nhỏ giọng lải nhải vài câu, cuối cùng vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía Khương Bảo Châu nói: "Tiểu muội, muội còn nhỏ, không hiểu lòng người hiểm ác, về sau muội đừng nhắc đến việc này, không thể nói với bất cứ ai”

"Nhưng mà Thẩm đại nhân nói nguyện ý phụ trách với muội mà”

Khương Bảo Châu không hoàn toàn không hiểu ý của nhị ca, ít nhất nhà nàng có Thẩm đại nhân làm chỗ dựa cũng tốt.

"Cái gì, hắn lại nói như vậy?”

Lúc này, Khương Tu Văn cũng ngoài ý muốn, hắn liền nói vì sao Thẩm Hoài Dung cứ kiên trì phải mang tiểu muội vào núi, thì ra là hắn có tâm tư cầm thú, một quả dưa chuột già còn chưa cập quan, chưa đón dâu như hắn mà dám nhớ thương đến đóa hoa mềm mại Khương Bảo Châu, nghĩ hay thật!

"Đúng vậy, Thẩm Hoài Dung còn ước gì phụ trách ấy chứ, tâm tư cầm thú!" Khương Tu Võ bổ sung thêm, huynh đệ plastic lại một lân nữa cùng chung mặt trận, ở trong mắt hai người họ, tiểu muội của họ là tiên nữ hạ phàm, vô cùng tốt, sao phải để cho Thẩm Hoài Dung được chiếm lợi chứ!

"Đại ca, hình như huynh cũng giống như quả dưa chuột già chưa cập quan, chưa đón dâu đấy"

Khương Bảo Châu nói Khương Tu Văn xong, lại nhìn về phía Khương Tu Võ, nhị ca của nàng cũng không trẻ.
Bình Luận (0)
Comment