Chương 107: Tiêu Chuẩn Kép
Chương 107: Tiêu Chuẩn KépChương 107: Tiêu Chuẩn Kép
Tuy rằng bản thân nàng cảm thấy mình tốt đẹp, nhưng cũng không đạt tới trình độ như hai huynh đệ Khương gia ngốc nghếch thổi lên cao, hơn nữa nhà mình còn có thân phận tội thần, Khương Bảo Châu cho rằng làm người vẫn là nên có chút tự mình hiểu lấy thì tốt hơn.
Khương Bảo Châu cho rằng chính mình chỉ giải thích một câu, nhưng không ngờ lại thật sự làm thương tổn trái tim hai huynh đệ Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ, hai người ôm nhau, la hét nữ tử gả chồng như bát nước đổ đi, nữ sinh hướng ngoại.
"Tiểu muội, Thẩm Hoài Dung không làm gì muội chứ?”
Khương Tu Văn híp mắt, cảm giác người nọ đa mưu túc trí, ôm một đứa nhỏ trở về lại chủ động đặt tên, rất có thể không phải xuất phát từ lòng tốt, mà là tìm một cái cớ để thường xuyên qua lại với người trong nhà.
"Hả?"
Khương Bảo Châu chột dạ, nhìn sang nơi khác, Thẩm đại nhân không làm cái gì với nàng, nhưng vấn đề mấu chốt là, nàng nhìn lén Thẩm Hoài Dung, móng heo đã ăn đậu hủ, không chỉ có như thế, nàng còn cực kỳ làm càn mà gối cánh tay của hắn đi vào giấc ngủ.
Nhưng khi Khương Tu Văn hỏi thì Khương Bảo Châu không dám nói ra nên chỉ phải giả ngu.
"Xem ra là không xảy ra chuyện gì, vậy là tốt rồi."
Đều nói chồng già vợ trẻ, thật ra đều là chuyện ma quỷ gạt người, nếu như gả một người già như tuổi của cha thì vào cửa phải dưỡng lão cho đối phương. Khương Tu Văn thừa nhận điều kiện của Thẩm Hoài Dung tạm được, vấn đề chính là hắn lớn hơn Khương Bảo Châu bảy tuổi.
"Đại ca, kết hôn là muốn tìm người có tuổi tác và diện mạo tương đương sao?"
Khương Bảo Châu không phải giả vờ, nàng thật sự không hiểu lắm.
"Đương nhiên, cùng năm là tốt nhất."
Vì vạch trần Thẩm Hoài Dung có tâm tư cầm thú, Khương Tu Văn mở to mắt nói dối.
"Thì ra là thế, vậy đại ca tranh thủ đón dâu đi."
Dù sao ở Đại Tê, đại cô nương hai mươi tuổi còn chưa gả chồng rất ít, Khương Tu Văn muốn đón dâu thì sẽ có chút khó khăn.
"Nữ tử hơn hai mươi tuổi ai cưới, ta chỉ muốn cưới cô nương mới vừa cập kê!" Khương Bảo Châu đào hố, Khương Tu Văn lập tức chui vào, chờ hắn phản ứng lại mới thấy xấu hổ co giật khóe miệng, không hề nói thêm lời nào.
"Đại ca, huynh có tiêu chuẩn kép hả"
Nói như thế nào nhỉ, nghiêm khắc với người khác nhưng lại khoan dung với bản thân.
"Tóm lại, đại ca sẽ không hại muội là được."
Khương Tu Văn bị chặn đến mức không nghĩ ra từ gì, chỉ dùng một câu tổng kết, tâm tư của Thẩm Hoài Dung quá sâu, Khương Tu Văn tính kế không thắng hắn, lỡ như tương lai tiểu muội phải chịu ấm ức gì thì hắn cũng không có biện pháp đòi công đạo, văn thao võ lược, hắn và cả Khương Tu Võ cộng lại cũng đánh không lại, còn bị Thẩm Hoài Dung đánh ngược lại, vô cùng mất mặt.
Khương Bảo Châu vô cùng đồng ý, đây là câu nói có tự mình hiểu lấy nhất của đại ca.
Bên trong xe ngựa cãi cọ ồn ào, Văn thị nhìn huynh muội đấu võ mồm, thấy lửa đã đốt đủ rồi thì lúc này mới nói: "Thôi, Thẩm đại nhân chưa thành thân, bên người ngay cả bà tử hâu hạ đều không có, tất nhiên không chăm sóc được Tiểu Dư Sinh."
Văn thị nhìn chằm chằm đứa bé quấn trong ngực, lộ ra một tia yêu thương, cảm thấy đau lòng cho đứa trẻ vừa mới sinh ra đã không có cha mẹ này.
Nếu như đã là duyên phận, trong nhà cũng không thiếu một ngụm cơm, huống hồ ngoài nhà mình, đưa cho người ngoài nuôi lớn Tiểu Dư Sinh cũng không dễ dàng.
Người nhà bọn họ dựa vào Thẩm đại nhân, nếu không làm gì có phạm nhân lưu đày nào có xe ngựa để ngồi, chẳng sợ có thương tích trong người thì cũng phải kéo bệnh đi đến biên thành, sinh tử có mệnh. "Ngày ấy sau khi qua sông, cha con cùng đại ca con bị nhiễm lạnh, uống hai ba ngày thuốc, bọn họ lo lắng cho con nên ăn cơm không ngon, buổi tối ngủ cũng không yên ổn."
Trong cả nhà thì người duy nhất có thể ngủ được chỉ có Văn thị, vì Văn thị biết được bí mật của nữ nhi, trong lòng có nắm chắc.