Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 108 - Chương 108: Khóc Lóc Đòi Ăn

Chương 108: Khóc Lóc Đòi Ăn Chương 108: Khóc Lóc Đòi ĂnChương 108: Khóc Lóc Đòi Ăn

"Nhóm dân chạy nạn này phân lớn là nông hộ, nâng đỡ lẫn nhau, nhưng luôn có chút con sâu làm rầu nồi canh phá hủy thanh danh của nạn dân."

Khương Bát Đấu cũng thở dài, ông làm quan hai mươi năm, nhìn thấy dân chúng lầm than, trong lòng ông cũng có chút hụt hãng, nhưng tai nạn người gây ra có thể tránh được, còn thiên tai là do trời định.

"Cũng may có Thẩm đại nhân đưa con vào trong núi, nếu không..."

Khương Bát Đấu nghĩ như vậy, cũng không rảnh lo danh tiết của nữ nhi, mạng người còn quan trọng hơn, ông ấy từ chỗ cao ngã xuống, còn có gì xem không thấu, người một nhà còn đầy đủ mới là điều quý giá. "Thôi được rồi, đừng nói những việc này nữa."

Văn thị cắt ngang đề tài này, nói tiếp: "Trân quan sai nói, tiếp theo đội ngũ sẽ đi thẳng đến biên thành, trên đường ăn ngủ ngoài trời không vào thành, chúng ta không có nơi tiếp viện, cũng chỉ có thể mua chút đồ ăn ở thôn xung quanh."

Ngoài Khương Bát Đấu đang bị thương, cả nhà đều chia việc, Khương Tu Văn nhóm lửa rửa chén, Khương Tu Võ vớt cá đi săn, Khương Bảo Châu xuống bếp, mà Văn thị phụ trách chăm sóc Tiểu Dư Sinh, Khương ma ma cùng Khương Đại kiểm tra vật tư, xử lý việc vặt.

Khương gia chen chúc ở trong một chiếc xe ngựa, Khương Bát Đấu bị thương một mình chiếm lĩnh một bên, người còn lại thì chen chúc ngồi, không gian nhỏ hẹp chật chội.

"Bảo Châu, để đại ca con dạy con biết chữ nhé"

Ở trên xe ngựa nhàm chán, Khương Bát Đấu lên tiếng đề nghị.

Đã nhiều ngày qua, ông ấy mất ăn mất ngủ, cuối cùng cũng nhớ kỹ trên dưới một trăm từ ngữ tiếng man di, treo đánh hai đứa con trai ngu xuẩn.

"Cha, vẫn là ta tới dạy mọi người đi?"

Nhắc tới việc biết chữ, nhiệt tình học tập của Khương Bảo Châu liền trào dâng, nàng luôn luôn ở trên con đường tiến bộ vượt bậc, ngay cả Thẩm Hoài Dung đều phải kinh ngạc.

Trên xe có giấy và bút mực, Khương Bảo Châu chủ động làm tiên sinh, dạy những kiến thức mình học được từ Thẩm Hoài Dung.

"Chờ một chút, tiểu muội, những kiến thức trước đây học muội đều nhớ kỹ rồi sao?” Khương Tu Văn có chút không tin, tiếng man di rất khó học, lưỡi của hắn dường như phải cuộn lại khi hắn nói.

"Đúng vậy, Thẩm đại nhân dạy cả ba loại ngôn ngữ cho muội, rất thú vị."

Khương Bảo Châu càng nói càng kích động, không ai có thể quấy rầy niềm đam mê học tập của nàng, làm học bá quá vui sướng.

Khương Bát Đấu: ..."

Huynh đệ Khương Tu Văn và Khương Tu Võ: "..."

Bên trong xe ngựa rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tẻ ngắt, Khương Bát Đấu khụ khụ hai tiếng, hiện tại ông là người bệnh, đang ở trong giai đoạn dưỡng thương nên khó tránh khỏi phân tâm, đến nỗi Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ không học được, đó là do hai người quá ngu ngốc

"Cha, không phải ngài cũng đã học qua sao?”

Khương Tu Võ không phục, lập tức đứng ra vạch trần chỗ yếu, trực tiếp ăn một cái tát của Khương Bát Đấu, hắn là lão tử, hắn nói cái gì chính là cái đó!

Khương Bát Đấu dạy dỗ Khương Tu Võ, Khương Tu Văn cực kỳ tỉnh ranh, hắn cố ý hạ thấp cảm giảm tồn tại của chính mình, để tránh bị xui xẻo như nhị đệ, bị cha hành hung.

"Oa oa oal"

Tiếng khóc của Tiểu Dư Sinh vang lên, bên trong xe lập tức an tĩnh.

"Nương, có phải nhóc con đói bụng rồi không?”

Khương Tu Văn chủ động nhận lấy tã lót, chỉ thấy Tiểu Dư Sinh theo bản năng nghiêng vào ngực hắn tìm sữa ăn, Khương Tu Văn đỏ mặt, không biết phải làm sao.

"Đúng là đói bụng." Văn thị nhíu mày, trong xe ngựa có bếp lò nhỏ và gạo kê, nhưng bên trong có quá nhiều người nên không có chỗ để nấu, xem ra phải đuổi đi hai người xuống nhường chỗ.

Văn thị nhìn về phía hai huynh đệ Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ, hàm nghĩa trong ánh mắt rất rõ ràng.

"Nương, nhi tử mới là con ruột mà!"

Thật vất vả có xe ngựa ngồi, người đã lười nhác, hiện tại lại làm Khương Tu Văn đi theo xe ngựa, hắn làm không được.

"Đại ca, nhị ca, các ngươi có thể lên xe ngựa của Bạch công tử mà”

Xe ngựa của Bạch Lạc Trần chỉ có mình hắn, Tiểu Ngũ Tử đánh xe, bên trong Xe rất rộng.
Bình Luận (0)
Comment