Chương 119: Đề Phòng Cướp Hay Đề Phòng Hắn
Chương 119: Đề Phòng Cướp Hay Đề Phòng HắnChương 119: Đề Phòng Cướp Hay Đề Phòng Hắn
Thẩm Hoài Dung nhướng mày, muốn đi vào thì có rất nhiều cách, không có cửa thì đương nhiên phải trèo tường.
Tường sân của Khương gia không quá cao, đối với người tập võ thì cũng chỉ như vượt qua ngưỡng cửa.
"Thẩm đại nhân nói đúng, ngày mai ta sẽ nói với cha mẹ xây tường cao hơn."
Khương Bảo Châu nghĩ tới sân này gần kề bên cạnh ngõ nhỏ, trước sân còn đối diện với đường cái có nhiều người qua lại, cho nên đúng là phải nghĩ đến vấn đề an toàn.
Chỉ cho tường sân cao thêm cũng chưa chắc có thể ngăn được người muốn vào, tốt nhất là dùng gạch vỡ và lưới sắt vây quanh tường, như vậy thì mấy tên trộm nhỏ có muốn đi vào nhà cũng phải tháo một lớp da.
Khương Bảo Châu nói lời hùng hồn đầy lý lẽ, dự tính sắp xếp thật hợp lý, chỉ có Thẩm Hoài Dung nghe xong lại cảm thấy quái dị, đây là đề phòng trộm hay là đề phòng hắn?
"Thẩm đại nhân, sau này ngài có đến nhà thì cứ trực tiếp đi bằng cửa chính là được rồi."
Khương Bảo Châu ân cần rót cho Thẩm Hoài Dung một ly trà, nói: "Nhà của ta có người gác cổng mới, Đại Xuân thúc rất hiểu biết về phương bắc, trước kia thúc ấy là tướng sĩ ở phía bắc mà."
Khương Bảo Châu đang nói, cửa thùy hoa có bóng một người, Phùng Đại Xuân mang theo đèn lồng đi tuần, thấy trong phòng Khương Bảo Châu có ánh sáng nên hạ giọng hỏi một câu: "Tiểu thư, sao giờ này người còn chưa ngủ?” "Thẩm đại nhân, ngài trốn trước đi."
Khương Bảo Châu vén khăn trải bàn lên, trực tiếp cho Thẩm Hoài Dung trốn vào dưới gâm bàn, lúc này nàng mới chỉnh sửa lại quần áo rồi ra mở cửa nói: "Đại Xuân thúc, vì hôm nay dọn vào nhà mới nên cháu Vì vui quá mà ngủ không được."
Trong phòng có ánh sáng, bóng người có thể rọi lên trên giấy cao ly, nên động tác Khương Bảo Châu đẩy Thẩm Hoài Dung vào bàn đều chỉ là uổng công vô ích.
"Đại Xuân thúc, thúc cũng chưa ngủ sao."
Khương Bảo Châu kéo ống tay áo, cảm thấy lo lắng vô cớ, loại cảm giác này giống đôi tình nhân có hẹn gặp nhau nhưng suýt chút nữa bị trưởng bối bắt được, không hiểu sao luôn có chút chột dạ.
Phùng Đại Xuân nghe xong chỉ cười ha ha: "Sau khi biên thành khai chiến thì đã không còn yên ổn, mỗi đêm tiểu nhân đều sẽ đi một vòng, để ngừa những tên trộm cắp lẻn vào."
Bọn trộm cắp? Thẩm Hoài Dung bị nhét dưới bàn chỉ cảm thấy lời này vô cùng chói tai, cũng không biết mô tả thế nào cho hợp hơn.
Dù sao chỉ cần mỗi khi gặp Khương Bảo Châu là mọi chuyện đều nằm ngoài †ầm kiểm soát của hắn và luôn phát triển theo một hướng kỳ lạ.
Sau khi nói vài câu với Phùng Đại Xuân, lúc này Khương Bảo Châu mới trở về phòng của mình, nhìn thấy trong phòng không có ai thì nàng kinh ngạc gọi: "Thẩm đại nhân, ngài đang ở đâu?”
Mặt Thẩm Hoài Dung đen xì, e là tiểu nha đầu đã quên hắn bị nhét dưới bàn để trốn.
Không chừng đối thủ một mất một còn ở trên triều đình với hắn, cho dù thế nào cũng không ngờ có một ngày Thẩm Hoài Dung hắn có thể trở thành như thế này.
Khương Bảo Châu đang vội vàng đi tìm thì đã bị hắn đánh một cái.
"Xin lỗi Thẩm đại nhân, ai bảo ngài không chịu đi cửa chính."
Khương Bảo Châu xấu hổ cười hai tiếng, càng khiến cho Thẩm Hoài Dung nghẹn họng không nói nên lời, được rồi, tất cả mọi chuyện đều do lỗi của hắn.
Tuyết ngoài cửa sổ rơi càng lúc càng nhiều, từ kinh thành đến phía bắc, dọc đường đi đã mưa gần một tháng, thế mà đến phía bắc lại bắt đầu có tuyết rơi.
Khương Bảo Châu kéo kín rèm cửa sổ để chắn gió, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Hoài Dung.
"Cũng không tệ lắm."
Khương Bảo Châu có khả năng học một biết mười, có vài chữ nàng không biết nhưng có thể hiểu được tám đến chín mươi phần trăm.
Thẩm Hoài Dung lấy ra một quyển sách, bên trên đây chữ man di, hắn đưa cho Khương Bảo Châu: "Muội xem đi, có gì không hiểu thì hỏi ta."
"Đây là..."
Khương Bảo Châu mở ra xem, phút chốc bất ngờ: "Đây là quyển sách dạy nấu ăn?"