Chương 137: Huynh Tiếp Tục Độc Thân Đi
Chương 137: Huynh Tiếp Tục Độc Thân ĐiChương 137: Huynh Tiếp Tục Độc Thân Đi
"Nữ tử thì cần phải hiền thục, sau khi thành thân thì phải hiếu thuận cha mẹ chồng, giúp chồng dạy con, tính tình ôn hòa..."
Đương nhiên, tính tình là điều cơ bản nhất, ngoài ra thì điêu đâu tiên cần nói đến chính là tướng mạo khả ái, dáng người trước đột sau kiêu, có sự kiều mỹ của nữ tử, mấy người gian lười thèm hoạt không ở trong phạm vi suy xét của Khương Tu Văn.
"Đại ca, huynh vẫn nên độc thân đi."
Vẻ mặt Khương Bảo Châu một lời khó nói hết, đại ca nhà nàng mà thành thân thì chỉ có mang lại tai họa cho khuê nữ người ta. Tuy rằng nàng là muội muội ruột thịt, nhưng có con mắt nhìn người bình thường, tuyệt đối sẽ không bênh vực người nhà mình đến mắt mù. "Vì sao?"
Khương Tu Văn sờ đầu không hiểu được, hắn cũng chỉ nói mấy cái yêu cầu cơ bản nhất, vậy mà thái độ trước sau của tiểu muội có tương phản rất lớn.
Đều nói trưởng tẩu như mẹ, hắn đón dâu nhất định sẽ tìm một người thật tốt, cưới vào cửa giúp đỡ hắn chăm sóc đệ muội.
"Đại ca, cha mẹ đều ở đây, không cần đại tẩu phải chăm sóc, tư tưởng này của huynh rất nguy hiểm."
Khương Tu Văn cưới vợ hay là tìm trâu ngựa đây, suy nghĩ này thật sự quá kỳ lạ.
Khương Bảo Châu khịt mũi coi thường, hôm nay có người ngoài ở đây, nàng không tỏ thái độ gì cả, chờ có cơ hội thì nàng sẽ tìm mẫu thân cáo trạng, có Văn thị ở đó, Khương Tu Văn sẽ không làm ra cái sóng gió gì. Hai anh em đang nói chuyện thì thấy Khương Tu Võ đi ra từ nhà kho, trời thì lạnh mà trên thái dương hẳn lại đổ mồ hôi, trên tay ôm cái cọc đầu gỗ nặng.
"Nhị ca, ta tới giúp huynh!”
Khương Bảo Châu chạy chậm vài bước tiến lên, lại bị Khương Tu Võ tránh thoát.
"Tiểu muội, để nhị ca làm là được rồi, chỉ có mấy chục cân mà thôi."
Khương Tu Võ hoàn toàn không biết trong nhà đang có khách, một lòng một dạ mà đánh đánh đấm đấm ở trong phòng kho, hắn thoải mái dùng tay áo lau mồ hôi rồi đuổi nàng đi: "Tiểu muội, muội trở về phòng nghỉ ngơi đi, có việc thì bảo nhị ca làm là được rồi."
Từ khi biết cha cùng đại ca kết phường viết sách cấm bán được hai mươi lượng bạc, không chỉ có như thế mà còn được chưởng quầy nhìn trúng mà nhận được mối làm ăn mới, Khương Tu Võ có áp lực rất lớn. Với độ tuổi của hắn đều có thể tự lập môn hộ, dù sao cũng phải làm chút cái gì đó nuôi sống bản thân.
Nghe nói biên thành trọng võ khinh văn, Khương Tu Võ sớm có ý niệm mở võ quán, trong nhà dọn ra ba căn phòng, hắn đang làm cọc gỗ cùng bao cát và những thứ mà hắn thường dùng hàng ngày.
"Nhị đệ, trông đệ miễn cưỡng cũng coi như tạm được."
Khương Tu Văn tiến lên, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Khương Tu Võ, giọng điệu có hơi khó chịu. Khương Tu Võ mua gạch mà cũng có thể bị đại cô nương coi trọng, đây là cái vận cứt chó gì đây!
Khương Tu Văn tổng kết, là số lần hắn ra cửa quá ít, cho nên không có người phát hiện, cứ như vậy mà giống như một đồ vật bị chôn dưới đất.
Thôi quên đi, mọi rợ thích giết người đọc sách, vẫn là ở lại trong nhà sẽ càng an toàn hơn.
“Đại ca, nam tử hán đại trượng phu vì sao lại để ý tới dung mạo?”
Khương Tu Võ không hiểu, dung mạo là thứ mà cha nương tạo ra, nếu dùng dung mạo để đánh giá người khác thì rất là bỉ ổi.
"Quý đại cô nương là ai?"
Kẻ "bỉ ổi" Khương Tu Văn gặp phải đả kích, tiến đến trước mặt Khương Tu Võ rồi chất vấn.
"Làm gì, người ta là hài tử mồ côi, huynh đừng động đến."
Khương Tu Võ nói xong, vẻ mặt cảnh giác.
Hai người Khương Tu Văn cùng Khương Bảo Châu ở phía đối diện vô cùng có ăn ý gật gật đầu, nhanh chóng tìm cớ rời đi.
Khương Bảo Châu đi vào trong phòng bếp, Khương Tu Văn vội vàng theo vào rồi bát quái nói: "Tiểu muội, nhị đệ không bình thường."
Biết được Quý đại cô nương là hài tử mồ côi, xem ra hai người đã không phải quan hệ bình thường, ít nhất là đã bắt chuyện qua với nhau.