Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 138 - Chương 138: Không Gặp Được Người

Chương 138: Không Gặp Được Người Chương 138: Không Gặp Được NgườiChương 138: Không Gặp Được Người

"Cứ cho là vậy thì chúng ta cũng đừng nói bậy mới tốt."

Khương Bảo Châu nghiêm mặt, tất nhiên phải chỉ huy đại ca làm việc, dặn dò nói: "Quý đại cô nương sống cũng không dễ dàng gì, nếu cùng nhị ca thành thì còn tốt, ít nhất có người nhà ta quan tâm nàng, nếu mà không thành, việc này người biết được càng ít càng tốt."

"Biết."

Khương Tu Văn gật đầu, hắn cũng chỉ lặng lẽ nói chuyện cùng tiểu muội, ở biên thành không có người quen, có muốn nói bậy cũng không tìm thấy được ai.

Lưu xảo miệng ngồi ở Khương gia hai canh giờ, sắp buổi trưa mới đứng dậy rời đi.

Văn thị tiễn người đi, sau đó lập tức đến tiền viện tìm Khương Bát Đấu, hai vợ chồng đóng cửa lại bàn bạc.

"Khương gia không để ý nhiều như vậy, huống chỉ hiện tại thân phận lại đặc biệt, nếu cô nương nhà người ta không chê, sau khi hỏi qua Tu Võ thì nhà ta cũng nên làm hỉ sự."

Làm nương nên sẽ hiểu nhi tử, khi bà vừa mới nhìn thấy Khương Tu Võ, dường như mới biết được tin tức nên hai lỗ tai của hắn đều đỏ lên.

"Tiểu tử kia mười tám rồi, cũng nên thông suốt, nếu không muốn thì cũng đừng chậm trễ cô nương nhà người ta."

Văn thị dừng lại, bối rối hồi lâu rồi hỏi: "Lão gia, ngài nói nếu một nam tử tuổi còn trẻ đang ở địa vị cao, lại đột nhiên quan tâm tỷ mỉ đến một người thiếu nữ nhà bình thường, đây là vì sao?"

"Không phải ham tài thì chính là ham sắc, trên đời này làm gì có cái bánh nào tốt như vậy."

Khương Bát Đấu hừ lạnh một tiếng, có nam tử nào lại không háo sắc, tất nhiên là ông thì không cần phải nói, Khương Tu Văn miệng đây nhân nghĩa đạo đức, sau lưng cũng nhìn lén ông vẽ đông cung, hừ, còn tưởng ông không biết sao?

"Vậy...

Ham tài thì chắc không phải, trong nhà không có tiền tài, ham sắc thì tuy rằng nữ nhi Khương Bảo Châu cũng xinh đẹp, những mà vẫn chưa nảy nở, không duyên dáng yêu kiều minh diễm bằng cô nương mười sáu.

"Nhưng mà nói, vị đại nhân này vô cùng nghiêm ngặt lễ giáo với nữ tử, nhưng lại cho đi vốn riêng mấy vạn lượng bạc trong tay ra ngoài, là có ý gì?”

Văn thị nói rất hàm súc, Khương Bát Đấu lại lập tức lĩnh hội hàm nghĩa trong đó. "Phu nhân, có phải bà cũng đọc thoại bản hay không?"

Khương Bát Đấu chắc chắn: "Bà nói vậy thì người này chỉ có trong thoại bản mới có, trong hiện thực bà xem có vị đại nhân nào lại làm chuyện thiếu ánh mắt như vậy?"

"Thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có."

Đây cũng không phải là chuyện trong thoại bản, mà xảy ra ở trên người nữ nhi nhà mình.

Văn thị thấy vẻ mặt Khương Bát Đấu không dám tin tưởng, lập tức nói sang chuyện khác. Thôi quên đi, nếu không phải chính mắt bà nhìn thấy túi tiền thì bà cũng không tin.

Qua buổi trưa, lại nổi lên cơn mưa tuyết nhỏ.

Bạch Lạc Trần tìm Khương Bát Đấu uống trà đàm luận kỳ văn, Văn thị đi phòng bếp tìm nữ nhi, Khương Bảo Châu đang mân mê làm ra trứng cuộn.

"Nương, con đang thử, chỉ có trứng cuộn làm lên là đơn giản."

Khương Bảo Châu dùng trứng gà cùng đường trắng kết hợp lại, rải lên một †ầng hạt mè đen trắng đã rang chín lên, cắn một miếng tơi xốp giòn giòn, nếu để tặng quà thì tuyệt đối phù hợp.

"Đi thôi, nương đi theo con để biết nhà”

Văn thị đưa Tiểu Dư Sinh cho Khương ma ma chăm sóc, lôi kéo Khương Bảo Châu đi bộ ra ngoài mua đường, kết quả mẹ con hai người đều không có thu hoạch.

"Cô nương, các ngươi muốn mua đường sao?"

Tiểu nhị của cửa hiệu mặt tiền hàng xóm nhìn hai người đứng chờ ở cửa, lại liếc mắt nhìn sắc trời một cái rồi nói: "Ông của Bàn Nha không còn nên toàn bộ người nhà nàng vội vàng về quê chịu tang, chắc là phải hơn tháng mới có thể trở về."

Nhìn tuyết càng lúc càng lớn, trời có tuyết rơi thì đường không dễ đi, tiểu nhị có lòng tốt mà nhắc nhở.

"Đa tạ tiểu ca."

Văn thị nói lời cảm tạ, đứng ở cửa hàng một lúc, bà nhìn thấy ván cửa đều đã được tu sửa qua, ván cửa sổ cũng có dấu vết bị đập phá, trong lòng căng thẳng: "Bảo Châu, đây đều là mọi rợ làm?”
Bình Luận (0)
Comment