Chương 139: Văn Thị Độc Miệng
Chương 139: Văn Thị Độc MiệngChương 139: Văn Thị Độc Miệng
"Vâng."
Sau khi mọi rợ bỏ chạy, Khương Bảo Châu sốt ruột đi cửa hàng sách tìm người, hiện nay nhìn kỹ dấu vết cánh cửa tiệm đường bị đập thế này, chỉ cảm thấy nàng cùng Khương ma ma đã tránh được một kiếp nạn.
Trên đường về nhà, cửa hàng hai bên ria đường đã đóng hơn phân nửa, đã có người đang quét tuyết ở trên nóc nhà.
Nghĩ đến Thẩm Hoài Dung đã từng nói hai ngày tới sẽ có bão tuyết, Khương Bảo Châu cảm thấy may mắn vì trong nhà đã tích trữ thức ăn đến đủ nhiều rồi rồi.
"Nương, con muốn đi đến đại doanh thành bắc một chuyến"
Lúc sắp đến lối rẽ, đột nhiên Khương Bảo Châu dừng lại, nói ra suy nghĩ của mình: "Lúc trước con đã đồng ý qua với Thẩm đại nhân là sẽ làm nhiều thêm một ít thức ăn đưa qua đó, hiện nay hẳn ở ngoài thành, chỉ có thể thông qua tướng sĩ mà mang qua đó."
Ban đêm Thẩm Hoài Dung tới, nhưng lại không để lại một câu nào, lại tặng cho nàng người tuyết cùng ngọc bội, trong lòng Khương Bảo Châu cảm thấy hơi ấm áp.
Thật ra nghĩ lại, Thẩm đại nhân không hay nói lời tốt đẹp, nhưng đã cứu người Khương gia trong nguy hiểm vài lần.
"Nên đưa chút đồ cho Thẩm đại nhân, cũng vì cuộc hành trình lần này. Nếu chỉ đưa lễ là mỗi trứng cuộn thì quá nhẹ."
Văn thị vẫn luôn không thấy Thẩm Hoài Dung chính thức tới cửa, suy đoán hắn ở trong quân doanh bận rộn đến không thoát thân được, thời gian ăn cơm cũng không cố định.
Vừa lúc trong nhà đã nấu xong nhân thịt, không bằng đưa chút bánh bao lớn, đến khi đói thì chỉ cân hâm nóng một chút là được rồi.
Còn nữa, từ lúc mọi rợ tới quấy rầy, Văn thị vẫn luôn căng thẳng. Khương Bảo Châu là một tiểu nha đầu vì vậy không nên gặp gỡ với các tướng sĩ, còn phải phái Khương Tu Võ đi một chuyến.
"Đúng rồi, chúng ta về nhà hình như sẽ đi ngang qua cửa hàng của Quý đại cô nương, không bằng đi xem?”
Quý đại cô nương chủ động tìm bà mối tới cửa cầu hôn, khiến cho Văn thị trở tay không kịp, hoàn toàn không có chuẩn bị.
Nghe nói bà mối tới cửa, Văn thị cho rằng đối phương đánh chủ ý lên nữ nhi, phải nhẫn nại lắm mới không dùng gậy gộc đánh đuổi người ra ngoài.
"Còn may nương kiềm chế, nếu không lại đắc tội với Lưu xảo miệng, thì đại ca và nhị ca con đều bị huỷ hoại trong tay mẹ."
Đây cũng chính là phương bắc, dân phong mở ra. Nếu như ở kinh thành, nữ tử chủ động cầu hôn, vậy sẽ trở thành một câu chuyện hiếm lạ bị người mang ra bàn luận, nếu bị nam tử từ chối thì chắc chắn danh tiết của nữ tử đi cầu hôn sẽ bị tổn hại, rất khó gả cho người khác.
"Nương, con lại cho rằng chủ động tranh thủ cũng không có gì là không tốt."
Nhìn ý của Khương Tu Võ là cũng có tình cảm với Quý đại cô nương, Khương Bảo Châu sợ Văn thị có thành kiến nên nhanh chóng nói vài lời hay cho Quý đại cô nương, đương nhiên nàng cũng không quên cáo trạng.
"Nương, yêu cầu của đại ca đối với việc cưới vợ có chút cao, muốn tướng mạo. tốt, da trắng xinh đẹp, tính tình dịu ngoan, còn phải vui vẻ hy sinh cho người khác."
Loại chủ nghĩa đại nam tử của Khương Tu Văn, vẫn luôn là mục tiêu mà Khương Bảo Châu muốn đả kích nhất.
Nàng nói những cái này cũng là vì muốn tốt cho đại ca, làm người quý nhất chính là phải biết tự mình hiểu lấy mình.
"Đại ca con tương đối đơn giản."
Văn thị nghe xong thì không có phản ứng quá lớn, bà đã sớm nói qua Khương Tu Văn là cái loại nuôi chỉ phí tiền.
"Khi nào về nương sẽ nói chuyện với đại ca con, bảo hắn đừng cưới vợ nữa, vẫn là ở một mình đi."
Văn thị hừ lạnh một tiếng: "Dê con nhỏ kia có tướng mạo tốt, trông trắng trẻo, biết nghe lời lại dịu ngoan, lại còn có có thể thu hoạch lông dê, cống hiến vì trong nhà, cuối cùng không muốn nuôi nữa thì giết ăn thịt, cả nhà cũng được thơm lây"
"Khu khụ!"
Khương Bảo Châu thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Muốn nói độc miệng, Khương Bát Đấu vẫn xếp hạng phía sau Văn thị. Văn thị mới là lão đại chân chính!
Khi nói chuyện, mẹ con hai người đã đến đối diện với cửa hàng của Quý đại cô nương, chỉ thấy bên trong cửa hàng đi ra một cô nương mặc áo khoác thêu hoa.
Dáng người của cô nương đó không tồi, diện mạo thanh tú. Giờ phút này, nàng đang đóng ván cửa sổ cùng ván cửa, dường như muốn đóng cửa về nhà.
"Ai ôi, Quý đại cô nương, lâu rồi không gặp, dáng người cô càng thêm đẹp đấy."
Từ ngõ nhỏ đi ra một tên lưu manh, đi đường lảo đảo lắc lư, ánh mắt dâm tà mà chăm chú vào bộ ngực của Quý đại cô nương, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
"Cút!" Quý đại cô nương không hề nhìn kẻ đó một cái mà tiếp tục động tác trong tay.
"Tiểu cô nương này thật là đanh đá, đến tuổi tác này rồi mà còn không gả chồng là chờ leo lên cành cao hả?"
Tên lưu manh kia "Phi" một tiếng, khặc khặc cười nói: "Tiểu nương môn, cô không hầu hạ đại gia thì sớm muộn gì sẽ có ngày cô phải hối hận."