Chương 140: Gửi Thư
Chương 140: Gửi ThưChương 140: Gửi Thư
Tên côn đồ càng nói càng trắng trợn, Quý đại cô nương nghe không nổi nữa, nàng cũng không vô nghĩa, trực tiếp đi tới cửa, từ trong góc tường lấy ra một thanh đao, bước đi nhanh về phía tên côn đồ muốn chém, tư thế kia vừa thấy liền không làm bộ, có tâm tư chết cùng tên côn đồ.
Văn thị đứng ở đối diện, bị hành động của Quý đại cô nương làm sợ tới mức hít hà một hơi.
"Con quỷ nhỏ, ngươi chờ, đừng tưởng rằng ngươi tìm Lưu xảo miệng cầu hôn là ngươi sẽ gả được ra ngoài, sớm muộn gì cũng bị người bán làm tiểu thiếp."
Tên côn đồ thấy Quý đại cô nương làm thật thì cuống quýt ôm đầu chạy trốn, khi chạy trốn còn rơi mất một chiếc giày.
"Con mẹ ngươi, cô nãi nãi tiễn ngươi về trời trước!"
Quý đại cô nương quyết liệt đuổi theo tên côn đồ không bỏ, tên côn đồ luôn miệng la hét tránh né, dẫn tới người ở những cửa hàng xung quanh đều ra xem náo nhiệt.
Thời buổi này, bé gái mồ côi không nơi nương tựa, thân nhân không dựa vào được còn muốn hút máu, Quý đại cô nương trước kia cũng là người nhu nhược mềm yếu, nếu như không hung dữ thì sẽ bị ăn đến xương cốt không dư thừa.
Quý đại cô nương căn bản không quan tâm những người đang vây xem nói gì, nàng đóng cửa hàng lại rồi mang theo rổ nhỏ rời đi.
Sau khi xem hết toàn bộ quá trình, Văn thị không khỏi thở dài cảm thán: "Chẳng sợ Quý đại cô nương là người tốt, nhưng thân thế của nàng quá mức phức †ạp, không thích hợp." Nếu nói là đi lại như người thân bạn bè, thật ra cũng không có gì, Khương gia chọn con dâu chỉ yêu cầu nàng trong sạch, không yêu cầu quá nhiều.
Quý đại cô nương phải nuôi đệ muội, phía sau còn có một đống người thân như sói đói rình mồi, Văn thị lo lắng sau này kết thân sẽ làm phiền đến nhà mình.
Huống hồ, trong nhà vừa mới dọn đến phương bắc, Khương Tu Võ cùng Quý đại cô nương cũng chỉ vừa mới quen biết, vẫn là nên dùng dao sắc chặt đay rối thì tốt hơn.
Khương Bảo Châu có tâm tư nói vài lời hay thay Quý đại cô nương, nhưng nàng phát hiện chính mình không hiểu biết nhiều, chắc chắn mẫu thân sẽ suy sét chu toàn hơn mình, hơn nữa nàng là con gái út trong nhà, không có tư cách nhúng tay vào việc hôn nhân của Khương Tu Võ.
Buổi trưa, tuyết càng lúc càng lớn, chỉ trong vòng một giờ, sân đã được dọn dẹp sạch sẽ lại tích tụ một lớp tuyết dày.
Văn thị thấy vậy đem thức ăn trong nhà làm được bỏ vào hộp đồ ăn mấy tầng, Khương Bảo Châu cũng trộm bỏ vào một phong thư.
Bởi vì đồ vật là người Khương gia đưa tới, hai giờ sau, Thẩm Hoài Dung đã thu được.
Chẳng sợ có vải bông bao giữ ấm bên ngoài, nhưng bánh bao bên trong cũng đã lạnh đến mức đóng thành cục đá cứng ngắc.
"Công tử, ở đây có một phong thư."
Thanh Y mở hộp đồ ăn ra, phát hiện trong mỗi một tầng chất đầy các loại đồ ăn khác nhau, bánh bao nhân thịt thậm chí còn được làm thành hình đầu heo, ngây thơ chất phác, đúng là bút tích của Khương Bảo Châu. "Viết chính là tiếng man."
Nhìn thấy nét chữ xiêu vẹo trên phong thư, Thanh Y kéo kéo miệng nói: "Thẩm đại nhân quyển quyển, đây là có ý gì?"
"Quyển quyển ý là thân gửi, ta chưa dạy nàng từ này nên Bảo Châu không biết viết."
Thẩm Hoài Dung đứng lên, nhanh chóng đoạt lấy bức thư, rồi sau đó chuyên chú đọc thư.
Tiếng man mà Khương Bảo Châu học không phải vô ích, tiến bộ rất nhanh, ít nhất toàn bộ tờ giấy đều là tiếng man, ngoài quyển quyển và xoa xoa khác biệt ra, Thẩm Hoài Dung cũng xem hiểu.
Tiểu nha đầu đã nhìn thấy người tuyết, cũng đã cẩn thận cất ngọc bội đi.
"Công tử, ngài còn đưa ngọc bội sao?"
Thanh Y trộm nhìn lá thư, lập tức hóa đá, hắn không thể tin tưởng được vào mắt mình.
Không có khả năng, ngọc bội là vật tổ truyền dành cho nam nhỉ Thẩm gia, là tín vật đưa cho thê tử kết tóc trong tương lai, hiện tại công tử đưa cho Khương Bảo Châu, còn không phải tự đưa, mà là tuỳ tiện đặt ở trên người tuyết ...
Thanh Y đột nhiên đánh chính mình một cái tát, thì ra thật sự không phải nằm mơ.
"Đưa rồi"
Thẩm Hoài Dung nhíu mày, chẳng lẽ không thể đưa sao?
Thứ hắn mang theo người ngoài ngân lượng thì chỉ có một khối ngọc bội, hắn nặn người tuyết xong, muốn báo cho Khương Bảo Châu là hắn đã tới, như vậy thì phải để lại thứ gì đó.