Chương 143: Món Ăn Ngon Có Thể Chữa Lành Chuyện Buồn
Chương 143: Món Ăn Ngon Có Thể Chữa Lành Chuyện BuồnChương 143: Món Ăn Ngon Có Thể Chữa Lành Chuyện Buồn
Mẫu thân phản đối, Khương Tu Võ có chút tiếc nuối, nhưng hắn không phải không muốn nghe lời, chỉ là cho thấy lập trường của mình, hắn sẽ không mang đến phiền toái cho người nhà, nếu như có thể, hắn nguyện tự mình gánh vác.
"Phí công nuôi dưỡng."
Văn thị lẩm bẩm nói, Khương Tu Võ giải thích cái gì bà cũng không nghe, thất tha thất thểu đi đến phòng Khương Bảo Châu.
Sau khi màn đêm buông xuống, những bông tuyết rơi thành từng mảnh và gió bắc gào thét.
Có lồng sát đất để sưởi ấm, mặt đất có độ ấm nhưng nhiệt độ trong phòng không cao. Khương Bảo Châu phát hiện khung cửa sổ và khung cửa bị lọt gió, đang ở trong không gian tìm keo dán, nàng dùng một lớp vải bọc lại rồi đóng đinh tất cả vào khung cửa sổ và khung cửa.
Gió lạnh lùa vào đã biến mất, thật dễ chịu.
"Nương, nương sao vậy?"
Văn thị dùng khăn che mặt, hốc mắt đỏ bừng, mà Khương Tu Võ cũng đuổi theo, đứng ở trước cửa phòng nàng, Khương Bảo Châu lập tức hiểu ý, nàng vén rèm cửa ra ngoài.
"Tiểu muội, ta, ta..."
Khương Tu Võ tát chính mình một cái, hắn thật là ngu xuẩn, một khi sốt ruột là lại nói ra hết những lời không nên nói.
"Nhị ca, huynh về phòng trước đi."
Khương Bảo Châu chớp mắt ra hiệu cho Khương Tu Võ, mẫu thân có nàng lo. Hiện tại trời rất lạnh, thân thể cường tráng đến đâu cũng sẽ bị cảm lạnh.
"Ta nói sai lời, chọc giận mẫu thân."
Đối với tiểu muội, Khương Tu Võ rất yên tâm: "Tiểu muội, muội giúp ta khuyên nhủ nương, ta không phải cố ý đề ra chuyện phân gia."
"Gì, huynh đề ra chuyện phân gia?”
Khương Bảo Châu kinh ngạc, chẳng trách chọc giận nương khóc, cả nhà đầy đủ bên nhau là điểm mấu chốt của nương.
"Nhị ca, nương đang nổi nóng, huynh càng giải thích sẽ càng chọc giận nương thêm mà thôi."
Khương Bảo Châu cam đoan, loại chuyện này chỉ có nàng mới có thể ra tay khuyên giải được, Khương Tu Võ đã dẫm đến một quả bom, Khương Bảo Châu thật sự khó khăn.
Sau khi đuổi Khương Tu Võ đi, Khương Bảo Châu vào cửa, phát hiện Văn thị đã nằm trên bàn khóc rống, trong lòng cũng khó chịu theo.
"Nương, ngài giữ một mình nhị ca lại, rốt cuộc đã nói cái gì?"
Khương Bảo Châu đưa Văn thị vào trong không gian, bưng trà đổ nước đưa đồ ăn vặt, quan tâm nói.
"Nương nói với nhị ca của con là không đồng ý với việc hôn nhân mà Lưu xảo miệng nói, nhà Quý đại cô nương có nhiều phiền phức, hôm nay con cũng thấy rồi, còn có tên côn đồ thèm nhỏ dãi nàng..."
Văn thị tức giận đến tim nhảy thình thịch, lại không phải người quen biết nhiều năm có tình cảm sâu đậm, chẳng qua chỉ vừa gặp một mặt, lại xem bà như mẫu thân độc ác chia rế uyên ương sao?
"Nhưng nhị ca của con thì hay rồi, nói cái gì mà có việc sẽ tự mình gánh vác, muốn cùng phân gia!"
Các đại gia tộc ở kinh thành, mặc dù không hòa thuận thì cũng chưa từng nói đến việc phân gia, huống chỉ Khương gia vẫn luôn hòa thuận, bởi vì một nữ tử vừa mới gặp mà Khương Tu Võ lại từ bỏ chả cha mẹ, đúng là hồng nhan họa thủy mà!
"Nếu như là cô nương trong sạch thì nương sẽ đề phản đối sao?"
Trong lòng Văn thị rất ấm ức, bà cũng không muốn làm người ác, nhưng bà phải suy nghĩ vì cả nhà.
Thời buổi này ai mà không đóng cửa lại sống cuộc sống của chính mình, mạng của dân chúng còn rẻ hơn cả con kiến.
"Bản thân nương cũng là nữ tử, cũng đau lòng cho tình cảnh của Quý đại cô nương, cũng đồng tình với những việc nàng gặp phải, nhưng không có nghĩa nương sẽ mời phiền toái như vậy vào cửa." Văn thị không tin Quý đại cô nương vừa gặp Khương Tu Võ đã thương, ai biết nàng có mục đích gì hay không.
"Nương, ngài uống ngụm trà giảm nhiệt trước."
Mâu thuẫn giữa mẹ và con rất khó hòa giải, Khương Bảo Châu lo lắng rằng nếu nàng nói sai sẽ làm mâu thuẫn trâm trọng hơn, nàng rối rắm hồi lâu mới quyết định phân tán sự chú ý của Văn thị.
"Con vừa tìm được ở trong nhà kho vài loại ăn vặt, nương nếm thử xem."
Khương Bảo Châu đưa cho Văn thị đồ ăn vặt nhập khẩu, ở hiện đại bán rất đắt, lúc tích trữ hàng nàng liền tùy tiện chọn, bánh mì chocolate, vừa ngọt vừa thơm béo, Văn thị rất thích.
"Nương, đồ ăn vặt trong không gian đủ cho chúng ta ăn cả đời, người thích ăn cái gì thì ăn đi” Món ăn ngon nhất định có thể chữa lành chuyện buồn, một bữa ăn không đủ thì hai bữa, hai bữa ăn không đủ thì ăn thêm!