Chương 144: Bão Tuyết
Chương 144: Bão TuyếtChương 144: Bão Tuyết
"Nha đầu này thật là, con còn biết dỗ nương vui vẻ hơn cha con."
Văn thị khóc ra, trong lòng cũng không còn buồn bực như trước, xé lần lượt từng bao bánh quy ra nhấm nháp, cuối cùng phát hiện bánh quy có vị trái dừa là ăn ngon nhất.
"Bảo Châu à, con đang làm cái gì vậy?
Văn thị nhìn thấy trước mặt Khương Bảo Châu có hai cái bồn, tò mò đi lên hỏi.
"Nương, đây là sốt chấm thịt nướng."
Ở biên thành Đại Tê có thể mua được thịt bò ở thành Tứ Thủy, trong nhà còn có một ít hàng tích trữ, trong không gian của Khương Bảo Châu cũng có rất nhiều, tất cả đều là thịt bò nạc và mỡ đã được tẩm ướp, thích hợp nhất để nướng lò kiểu cũ. "Nương, ngày 20 tháng 10 âm lịch là sinh nhật cha đấy, ngài quên mất sao?"
Khương Bảo Châu nhắc nhở Văn thị, nàng sợ quên sinh nhật của người nhà nên đều ghi nhớ vào sổ.
Để tạo bất ngờ cho sinh nhật của Khương Bát Đấu, Khương Bảo Châu đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu.
Nửa đêm, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng động, Khương Bảo Châu nghe thấy tiếng động liền đứng dậy hỏi: "Nhị ca, là huynh sao?”
"Tiểu muội, tuyết đã sâu đến cẳng chân, Đại Xuân thúc kêu ta cùng nhau quét tuyết, nếu không tuyết lớn sẽ làm sụp nóc nhà."
Vốn dĩ Khương Tu Võ không muốn đánh thức tiểu muội, nhưng không ngờ vẫn gây ra tiếng động.
"Tuyết rơi lớn như vậy sao?” Khương Bảo Châu nhanh chóng mặc áo khoác, mang theo mũ và khăn choàng cổ mà Văn thị vừa đan cho nàng ra ngoài.
Kết quả mất một lúc lâu mà vẫn không đẩy được cửa, Khương Bảo Châu bất đắc dĩ chỉ phải nhảy từ cửa sổ ra ngoài, chờ sau khi tuyết được dọn sạch mới phát hiện cửa đã bị đông cứng.
"Nhị ca, đợi ta với, hai ta cùng nhau quét tuyết."
Khương Bảo Châu cầm một cây chổi còn cao hơn chính mình gia nhập, việc quét tuyết này không thể chậm trễ, thời gian khẩn cấp mà nhiệm vụ thì nặng nề.
"Tiểu muội, tuyết dưới mái hiên là nơi cần quét cuối cùng”
Có thêm sự giúp đỡ, Khương Tu Võ thở phào nhẹ nhõm, cả căn viện là một công trình lớn, cả nhà phải cùng nhau cố gắng. Quét dọn tuyết trên mái nhà cũng phải cân kỹ xảo nhỏ, tuyết trên mái nhà trơn trượt, nếu lăn xuống, rơi xuống nơi có tuyết còn có thể giảm xóc, nếu không thì sẽ bị ngã không nhẹ.
Khương Bát Đấu bị thương và Văn thị có thai không giúp được gì, Khương Bát Đấu không thể động đậy, Văn thị ở trong sân phụ giúp đưa công cụ.
Khương Bảo Châu bò lên trên nóc nhà, tầm nhìn ở trên đây rất tốt, toàn bộ biên thành bao phủ trong tuyết, mấy hộ nhà xung quanh đều đã có kinh nghiệm nên tuyết đã được quét hơn một nửa.
"Bảo Châu, dậy rồi sao!"
Đại nương nhà hàng xóm có nhận được bánh hỉ mà Khương gia đưa cho vào. ngày dọn đến, ấn tượng với Khương gia cũng khá tốt, cho nên cười nói: "Nếu như các ngươi lại không tỉnh dậy, ta liền phải đi đến gọi người." Khi gặp bão tuyết, hai ba tiếng đồng hồ là phải trèo lên mái nhà để quét tuyết một lân, nếu không tuyết dày sẽ làm sập mái nhà, có khi còn đông lạnh đến chết cóng.
Mỗi năm tuyết tai ở biên thành đều có người không nhà để về, không có người thân thì đều đến ở nhờ phá miếu.
Ngủ đông, chờ người trong nha môn đến cứu tế.
"Đa tạ Quý đại nương, nhà ta có Đại Xuân thúc, thúc ấy đã dậy từ sớm."
Khương Bảo Châu đơn giản nói lời cảm ơn, không muốn giao lưu nhiều với Quý đại nương.
Quý đại nương tuy rằng nhìn tốt bụng nhiệt tình, nhưng thật ra là người miệng ngọt lòng ác.
Nếu đã là người tốt bụng nhiệt tình thì sao có thể quét tuyết nhà mình hết một nửa rồi mà vẫn chưa gọi hàng xóm, xem Khương Bảo Châu nàng là tên ngốc à?
Hơn nữa, Quý đại nương vừa nhìn liền biết là người thích nói xấu người khác, nhà mình vừa chuyển đến mà nàng liền tìm nhị ca nhìn như thành thật để nói lời khách sáo, thăm dò hết cả của cải.
Như vậy còn chưa tính, nếu không phải nàng lắm mồm báo cho Quý đại cô nương thì nương cùng nhị ca cũng sẽ không vì vậy mà mâu thuẫn với nhau.
Nơi nào có nhiều người thì nơi đó có nhiều thị phi, Khương Bảo Châu không muốn tiếp xúc với hàng xóm nhiều, làm tốt lễ nghĩa là được.