Chương 145: Nhà Ở Bờ Sông Sao?
Chương 145: Nhà Ở Bờ Sông Sao?Chương 145: Nhà Ở Bờ Sông Sao?
Khi nhà nàng xây sân tường cao lên, là đã thông báo trước với hàng xóm, hơn nữa còn tặng chút đồ vật.
Lúc ấy Quý gia đồng ý rất sảng khoái, nhưng sau khi nhà mình xây sửa tường viện, họ lại dọn cây thang ngồi ở đầu tường xem, nửa đêm trên tường có nhiều người ngồi nhìn rất đáng sợ, hơn nữa Khương Bảo Châu cũng cảm thấy không có sự riêng tư.
"Bảo Châu, nha đầu này thật tốt, Phùng Đại Xuân là người què, nếu không phải gặp được gia chủ dễ nói chuyện như các ngươi thì sân này đến bây giờ vẫn chưa bán được."
Quý đại nương khen ba câu liền không rời chữ người què, nghe hết sức chói tai.
Chỉ mấy ngày qua, Khương gia đã coi Phùng Đại Xuân trở thành người trong nhà, ở chung hòa hợp, mặc dù chân cẳng của Phùng Đại Xuân không tốt nhưng lại không phải người có thủ đoạn gian dối, chỉ luôn yên lặng làm việc.
"Quý đại nương, nghe nói quê quán của ngươi ở cạnh bờ sông?"
Khương Bảo Châu quay lưng lại, trong lòng cười lạnh, quản cũng quá rộng.
"Bờ sông gì?"
Quý đại nương không nghe hiểu, sau đó lắc đầu nói: "Tiểu nha đầu Khương gia không phải là đồ ngốc chứ?"
Gió lạnh thấu xương, trong vòng nửa canh giờ, lòng bàn chân của Khương Bảo Châu đã tê buốt, để tăng tốc độ nên nàng không ngừng thu tuyết rơi vào kho lạnh trong không gian
Những bông tuyết to bằng móng tay cái, chỉ trong nửa giờ mà mái nhà lại phủ thêm một lớp tuyết dày nữa. Bạch Lạc Trần cùng Tiểu Ngũ Tử cũng tự giác gia nhập vào việc quét tuyết, sau khi có nhiều người gia nhập vào, tốc độ quét tuyết cũng tăng lên không ít.
"Đại Xuân, các ngươi xuống ăn miếng cơm trước rồi làm tiếp."
Văn thị thấy người một nhà vất vả, vội vàng đi phòng bếp một chuyến, trong phòng bếp có bột khoai tây do Khương Bảo Châu chuyển ra từ trước, bà lại bỏ thêm mộc nhĩ, cải trắng, cá viên và cua, nấu cả một nồi to.
Tay nghề của Văn thị không tốt, miễn cưỡng có thể làm nóng cái bánh, lấy bánh rán hành từ trong không gian của Khương Bảo Châu ra rồi chỉ cần nổi lửa rán đến khi hai mặt bánh vàng là được.
Bữa sáng không phong phú như xưa, cả nhà vẫn ngồi quây quần ăn ngon lành.
"Lão nhị, trong nồi vẫn còn, con có ăn thêm không?” Hai mẹ con không thể thù dai, Văn thị thấy nhi tử làm việc dốc hết sức nên lập tức mềm lòng.
"Nương, con tự lấy là được."
Khương Tu Võ thấy vậy thì cảm thấy vui vẻ, trong lòng nghĩ là do có tiểu muội hỗ trợ nên chắc là nương đã nghĩ thông suốt.
Sau khi nói ra việc phân gia, không phải Khương Tu Võ không thấy hối hận, nhưng lời nói giống như bát nước đổ đi, không thể thu trở lại.
"Bảo Châu, viên này có mùi vị rất tươi, không phải thịt viên đúng không?”
Súp khoai tây có vị cay rát, Bạch Lạc Trần cầm chén uống sạch sẽ, thấy dưới đáy bát còn có thứ gì đó thì tò mò hỏi.
"Bên trong có tôm viên, cá viên và cả thịt cua, đều là ta tự làm."
Khương Bảo Châu nói dối mà không cần chuẩn bị bản thảo, lừa dối Bạch Lạc Trần: "Thật ra còn có thể làm viên tròn, rồi bao các loại nhân thịt vào bên trong, nhưng ta không có thời gian."
"Bảo Châu, việc quyết tuyết cứ giao cho ta cùng Tiểu Ngũ Tử, ngươi ở lại trong phòng bếp làm viên đi."
Bạch Lạc Trần dùng chút tâm kế, chủ động nói: "Nếu không trời giá rét, nữ tử nhiễm lạnh không tốt cho thân mình."
Tuyết lớn rơi liên tục mấy ngày, các bá tánh gần như cách một hai giờ đều sẽ leo lên nóc nhà quét tuyết một lần, ban đêm mệt đến mức ngủ mất, chỉ hơi chút sơ sẩy liền bị tuyết lớn áp sụp nóc nhà, khổ không nói nổi.
Thời tiết mưa tuyết vô cùng lạnh giá, toàn bộ gia súc như gà, vịt, lợn đều bị chết cóng, ai cũng bất lực, đành ngậm ngùi nhìn nhau rồi khóc lóc mang đi hầm.
Khương gia còn tốt, phòng ở khá mới, người một nhà không cần quét tuyết chăm chỉ như vậy, hơn nữa đã chuẩn bị lương thực từ trước, khi người khác mặt ủ mày chau thì Khương gia đang ở trong sân câm chảo sắt, nấu các món gà vịt thịt cá được thay đổi đa dạng, cơm ngon rượu say.