Chương 146: Hàng Xóm Đáng Ghét
Chương 146: Hàng Xóm Đáng GhétChương 146: Hàng Xóm Đáng Ghét
Người Khương gia ngủ đông, tuy nói ăn ngon, nhưng lại có một nỗi phiền não nho nhỏ.
Đến giờ cơm, Quý đại nương ở cách vách lại bắc thang leo tường, đầu lộ ở trên đầu tường trông mong mà nhìn.
Văn thị có da mặt mỏng, ban đầu thấy Quý đại nương như vậy thì bà ấy không bỏ được sĩ diện, chỉ đành đưa một ít đồ ăn do Khương Bảo Châu làm cho Quý đại nương, ai ngờ một lần không thể cứu vẫn.
Mỗi khi đến giờ cơm, Quý đại nương liền tự giác leo đầu tường, hơn nữa còn làm càn hơn, nhưng chưa bao giờ cho nửa phần đáp lễ.
Sau vài lần, Văn thị nhìn thấy Quý đại nương liền nhíu mày, nhưng Quý đại nương mặt dày, không quan tâm đến thái độ của Khương gia, chỉ cân người Khương gia không nói gì thì bà ta liền chủ động đòi.
"Bảo Châu, nhà ngươi đang làm gì mà ăn ngon vậy?"
Quý đại nương trông mong nhìn, đợi hồi lâu đều không thấy người Khương gia có động tác gì thì không khỏi mở miệng hỏi.
"Quý đại nương, hiện tại đã tới giờ cơm, nhà ngươi vẫn chưa nấu cơm sao?"
Văn thị kéo nữ nhi ra phía sau, không khỏi tức giận.
Mỗi người đều phải sống cuộc sống của chính mình, cho dù là người thân thì cũng không thể có đạo lý tới cửa tống tiền, nhà mình không muốn trở mặt với hàng xóm mới nên đã chủ động tặng đồ mấy lần, nhưng Quý đại nương không biết cảm kích thì thôi, ngược lại còn cảm thấy là điều đương nhiên, Văn thị chưa bao giờ gặp qua người có da mặt dày lại không có ánh mắt như vậy.
Lúc trước Quý đại nương hỏi qua vài lần, Văn thị không tiếp lời, hiện tại thì hay rồi, Quý đại nương đánh chủ ý đến Khương Bảo Châu, như vậy thì Văn thị quyết định không nhịn nổi.
Có một hàng xóm kỳ lạ như vậy, Văn thị cảm thấy không còn đồng tình với Quý đại cô nương, nhiều ngày qua bà trông giữ Khương Tu Võ rất nghiêm, không cho hắn ra ngoài, không cho qua lại với Quý đại cô nương.
Những người này nhà mình không thể trêu vào, hiện tại muốn trốn cũng không trốn được.
"Từ khi ăn đồ Bảo Châu nấu là mấy đứa con trai nhà ta liền thích, thế là dù nhà †a có nấu thì bọn họ cũng không chịu ăn, nói trước đây đều là cơm heo."
Quý đại nương trợn trắng mắt, sau đó lại quay đầu cười nói: "Khương phu nhân, ta đều đã cầm chén đến đây rồi"
Văn thị nghe vậy thì vô cùng tức giận, nghe ý tứ của Quý đại nương là toàn bộ sai lầm đều là ở nhà mình, bà thấy Quý gia quá vô sỉ, lập tức có ý niệm cả đời không qua lại với nhau: "Quý đại nương, ngươi làm như vậy không tốt lắm, nếu mấy đứa con trai nhà ngươi ăn cơm nhà ta, lỡ như nhận ta làm nương thì sao? Khương gia miếu nhỏ, nuôi không được nhiều con cháu như vậy!"
Văn thị không mang theo chữ thô tục nào, lại mắng hết cả nhà Quý đại nương.
"Phụt...
Khương Bảo Châu không khỏi bật cười ra tiếng, nương của nàng thích mặt mũi, rất ít khi trở mặt với người khác, nhưng gặp được cực phẩm kỳ ba thì cũng sẽ không nuông chiều.
"Phi, thứ gì chứ!" Quý đại nương nghe xong lập tức phỉ nhổ Khương gia, măng chửi: "Thanh cao cái gì, cả nhà nghèo kiết lậu hủ”
Chờ đến khi cháu gái của bà ta vào cửa thì cả Khương gia sẽ do Quý đại cô nương làm chủ, về sau, mỗi ngày đều phải mời bà ta đến ăn cơm.
Quý đại nương hừ hừ hai tiếng, lúc này mới không tình nguyện leo xuống cây thang.
Văn thị lạnh lùng nhìn, lại gọi Khương Tu Võ tới, lần này bà cũng không vòng vo nữa: "Lão nhị, Quý đại nương là người như thế nào con cũng thấy rồi, con nói xem vì sao nhà ta vừa mới chuyển đến đây mà Quý đại cô nương liền nhờ Lưu xảo miệng tới cầu hôn?”
Rất đơn giản, đầu tiên bộ dáng Khương gia tích trữ hàng hóa nhìn qua có chút sản nghiệp, hơn nữa, Quý đại cô nương là bé gái mồ côi, lại trở mặt với người trong tộc, tương đương với việc bị đuổi ra khỏi nhà, mặc kệ là ai sai, tóm lại là thanh danh không dễ nghe, ở phương bắc không tìm được người thích hợp, không gả được người trong sạch.
"Nương, ta không rõ, vì sao nàng lại nói thân thế với ta?"
Khương Tu Võ chỉ là không chán ghét Quý đại cô nương, so với việc không phải nàng không cưới còn kém cách xa vạn dặm, huống hồ nương đã phản đối, Khương Tu Võ đã không còn nhớ thương.
Hắn đưa ra nghi vấn, cũng không muốn mang thành kiến xem ai, dù sao không có cha mẹ che chở, Quý đại cô nương cũng không dễ dàng.