Chương 152: Chủ Động Làm Lành
Chương 152: Chủ Động Làm LànhChương 152: Chủ Động Làm Lành
"Tóm lại, mọi người đều nhớ để bụng rỗng, chắc chắn có thể ăn ngon là được."
Khương Bảo Châu càng nói thì mọi người càng hiếu kỳ, Khương Tu Văn còn muốn hỏi hai câu đã bị Khương Bảo Châu trừng mắt một cái, nàng đã nói là muốn cho phụ thân một bất ngờ, cũng muốn cho mọi người bất ngờ.
"Lão Đại, hôm nay sinh nhật của cha con, con có bày tỏ gì không?”
Quà tặng cũng là một mắt xích quan trọng, để con cái đều thể hiện tấm lòng hiếu thảo của mình.
"Nương, nương biết con không có tiền mà."
Khương Tu Văn mở túi tiền ra, trong túi sạch sẽ cũng khiến hẳn tuyệt vọng.
Trước đó bán sách cấm đổi được ba mươi lượng, nhưng Khương Tu Văn không để lại cho mình một đồng nào mà nộp hết tất cả lên.
Mấy ngày gần đây có bão tuyết, không mở học đường, trong túi hắn cũng eo hẹp, không có bạc để mua quà nên hắn chỉ có thể lấy bùa may mắn mà mình trân quý tặng cho phụ thân Khương Bát Đấu.
Bùa đổi vận là hắn đã xin ở chùa Hộ Quốc kinh thành, hắn cảm thấy trên dưới một trăm người của Khương gia có thể thoát chết từ đoạn đầu đài, tất cả đều là công lao bùa hộ mệnh của hắn.
"Con đã làm một cái bô cho cha."
Trong tay Khương Tu Võ cũng không có nhiều tiền, hắn liền nghĩ nên làm một món quà có ích, từ lúc Khương Bát Đấu bị thương chân thì việc đi nhà xí đã là vấn đề khó khăn không nhỏ.
Vì vậy, hắn đã làm một cái bô có kiểu dáng giống một cái ghế dựa cho Khương Bát Đấu, để ông đi vệ sinh cho tiện.
"Sinh nhật của bá phụ, cháu là vãn bối dù thế nào cũng phải có tấm lòng."
Bạch Lạc Trần mang theo tiểu Ngũ tử ăn uống ké, hai người hiển nhiên cũng phải góp phần, nhân lúc đi đón chó sói nhỏ thì hắn ta đã mua giấy và bút mực loại tốt nhất.
Văn nhân có yêu cầu rất cao đối với bút mực, nhất là khi Khương Bát Đấu đã làm chức quan lớn nhất phẩm, dùng các loại bút, mực, giấy, nghiên bình thường thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển ổn định khi vẽ tranh đông cung.
"Lạc Trần à, không cần khách sáo vậy đâu, cháu có thể ở trong nhà bao lâu tùy thích."
Văn thị thật sự rất thích Bạch Lạc Trần, nguyên nhân là do Bạch công tử không kiêu ngạo, khi cả nhà họ đi quét tuyết thì hắn ta cũng ra sức cùng, luôn rất tích cực phụ giúp chuyện trong nhà.
Buổi trưa nghỉ ngơi, Bạch Lạc Trần gọi tiểu Ngũ Tử đến bên cạnh nhỏ giọng thì thâm vài câu.
"Công tử cho gọi tiểu nhân?"
Tuyết bên đường rất dày nên khiến đường khó đi, từ Khương gia đến doanh trại lớn của thành Bắc có một khoảng cách lớn.
Tiểu Ngũ tử không ngờ công tử nhà hắn luôn thích hơn thua với Thẩm đại nhân, lần này thế mà có thể chủ động đưa tặng tình báo.
"Vô nghĩa, không có chút tác dụng gì, ngươi cho rằng Thẩm hồ ly kia sẽ để ta ở đây sao?"
Bạch Lạc Trần rất hiểu thái độ làm người của Thẩm Hoài Dung, sau khi bị thiệt thòi lần trước, thế mà Thẩm Hoài Dung vẫn không có động tĩnh gì khiến Bạch Lạc Trần vô cùng chột dạ, lo lắng đối phương sẽ ra một chiêu lớn.
Nhưng mà đã nhiều ngày trôi qua, Thẩm Hoài Dung vẫn không làm gì, Bạch Lạc Trần ít nhiều cũng yên tâm một chút, dù sao cũng phải có người bước ra một bước để làm lành trước, hắn ta cần phải làm người tốt.
Vả lại, Bạch Lạc Trần không nói thì chưa chắc Thẩm Hoài Dung đã không biết, còn không bằng hắn ta cứ đưa cho Thẩm hồ ly một ân tình.
"Thẩm hồ ly không hiểu chuyện đối nhân xử thế nhiều lắm, nếu hắn không đề cập đến thì ngươi nhắc nhở hắn một chút, nói hắn đừng có đi tay không đến cửa."
Khương Bát Đấu là nhạc phụ đại nhân tương lai của Thẩm Hoài Dung, món quà này đương nhiên không thể quá nhẹ.
Sau khi Tiểu Ngũ được căn dặn liền nhanh chóng đến đại doanh thành Bắc cầu kiến Thẩm Hoài Dung. "Công tử nhà tiểu nhân nói, đêm nay Khương gia mở một bữa tiệc chúc mừng sinh nhật, nếu ngài có chút thời gian thì tốt nhất nên đến cửa trước khi buổi tiệc bắt đầu."
Nếu đến trễ thì người gác cổng là Phùng Đại Xuân sẽ không mở cửa, nhưng cửa chính bị khóa thì Thẩm Hoài Dung sẽ không thể vào được, trừ khi leo tường vào.
Thế nhưng, bởi vì tối qua Khương gia gặp trộm, nên tiểu Ngũ Tử nghĩ rằng cho dù đến chúc thọ nhưng nhảy tường qua thì cũng sẽ không quá được hoan nghênh.