Chương 155: Là Người Khó Chơi "Sao Thẩm đại nhân lại đến đây?” Khương Tu Võ trốn ở phía sau Khương
Chương 155: Là Người Khó Chơi "Sao Thẩm đại nhân lại đến đây?” Khương Tu Võ trốn ở phía sau KhươngChương 155: Là Người Khó Chơi "Sao Thẩm đại nhân lại đến đây?” Khương Tu Võ trốn ở phía sau Khương
Tu Văn hỏi: "Đại ca, việc học tiếng Man của huynh thế nào rồi?"
Khoảng thời gian này ở nhà, vì chuẩn bị mở võ quán nên Khương Tu Võ đã sớm ném tiếng Man ra sau đầu, hiện tại Thẩm Hoài Dung xuất hiện khiến cho hắn run rẩy, ngày tốt như này, Thẩm đại nhân sẽ không đến để gây chuyện không vui như đánh lòng bàn tay đúng không?
"Trời có sập xuống thì vẫn còn có tiểu muội, đệ sợ cái gì?"
Tuy Khương Tu Văn nói như vậy, nhưng hắn đã nhanh chóng xoay người chạy về phòng, hắn liếc mắt nhìn vào vở một chút, lỡ như thua Khương Tu Võ thì hẳn sẽ không chịu nổi sự nhục nhã này! "Cũng đúng, tiểu muội rất đỉnh"
Sau khi Khương Tu Võ định thần lại, nhìn xung quanh thì không thấy Khương Tu Văn đâu, ngay cả Khương Bát Đấu cũng trở về phòng không xuất hiện.
"Con đi đón Thẩm đại nhân."
Khương Bảo Châu chỉ mới bước đi được vài bước đã gặp Thẩm Đại Dung đi cùng Thanh Y, trong tay hai người còn mang theo hộp bánh ngọt, dường như là đã có chuẩn bị rồi mới đến.
"Vị này chính là..."
Khương Bảo Châu liếc mắt nhìn nữ tử phía sau lưng Thẩm Hoài Dung, dù biết rõ nhưng nàng vẫn cố ý hỏi.
Người đến đúng là Quý đại cô nương có ý với Khương Tu Võ, Khương Bảo Châu từng lén ở sau lưng dụ Nhị ca nói, Quý đại cô nương khóc lóc kể lể không ít, nếu không phải bị Khương Tu Văn và Bạch Lạc Trần vạch trân thì có lẽ Khương Tu Võ đã trúng kế.
Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, cẩn thận cân nhắc thì lời này cũng rất có đạo lý.
"Không biết."
Sắc mặt Thẩm Hoài Dung lạnh lùng, hắn chỉ dẫn Thanh Y tới trước cửa của Thẩm gia, cô nương kia mang theo một cái giỏ vội đuổi theo, vừa mới gặp mặt mà cứ ngỡ như đã quen biết từ lâu, nàng ta còn chủ động bắt chuyện với bọn họ.
Thẩm Hoài Dung không trả lời, chỉ có Thanh Y trả lời mấy câu mà thôi.
"Bá mẫu, nghe nói hôm nay là sinh nhật của Khương bá phụ nên cháu đặc biệt đem chút bánh đến đây."
Quý đại cô nương thoạt nhìn rất nhanh nhẹn, ăn nói ngay thẳng: "Trước đó mời Lưu xảo miệng tới làm mối là do cháu suy xét không chu đáo, hơn nữa cháu nghe nói cô mẫu của cháu thường hay đến đây xin thức ăn nên cháu cũng muốn tới xin lỗi mọi người"
Đối với mâu thuẫn của bà Quý cùng nhà họ Khương, Quý đại cô nương không che giấu, thậm chí còn chủ động nói rõ chỗ khuyết điểm, đây là điều Văn thị không ngờ đến.
Vốn dĩ chờ người ta nói dăm ba câu rồi đuổi đi, nhưng hiện tại lại như thế này, ngược lại nếu đuổi đi luôn lại có vẻ nhà mình keo kiệt.
Văn thị không sợ đối phương đến, nhưng đối với Quý đại cô nương có tâm kế như thế này thì bà thật sự thấy khó giải quyết.
Đều nói duỗi tay ra không đánh gương mặt tươi cời, đây còn là đến chúc mình sinh nhật Khương Bát Khấu, nếu nói lời đuổi người ta đi thì cũng thật khó nói. "Hóa ra tỷ chính là Quý tỷ tỷ."
Quý đại cô nương không đơn giản, da mặt dày lại còn cởi mở, Khương Bảo Châu đã sớm nhìn thấu được thủ đoạn của đối phương, ngược lại còn nhiệt tình đón chào, cười tủm tỉm nói: "Tỷ đến rồi thì thật tốt, hôm nay cả nhà muội có buổi tụ họp nhỏ, không thì tỷ tỷ ở lại dùng bữa cơm cùng đi!"
Khương Bảo Châu nói câu dễ hiểu, người nhà có buổi sum họp nhỏ, không đến lượt người ngoài.
"Sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ?"
Dựa theo kế hoạch thì Quý đại cô nương sẽ không dự tính ở lại, khi nàng ta đến hàng xóm làng giêng đều biết, chờ đến khi nàng ta giàn giụa nước mắt đi ra thì chắc chắn mọi người sẽ nghĩ là nàng ta bị cả nhà họ Khương ức hiếp.