Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 156 - Chương 156: Lấy Thêm Bánh Ngọt

Chương 156: Lấy Thêm Bánh Ngọt Chương 156: Lấy Thêm Bánh NgọtChương 156: Lấy Thêm Bánh Ngọt

Những nam tử có đầu óc đơn giản chỉ cân thấy nàng ta khóc thì bọn họ đã nghĩ mình là vị cứu tinh, chủ động dâng lên tặng bạc cho nàng ta.

Từ sau khi không còn cha mẹ, Quý đại cô nương đã hiểu rõ cách sinh tồn, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nàng ta chơi trò này rất giỏi.

Thế nhưng cho dù những nam tử này có cảm tình với nàng ta, nhưng thanh danh của nàng ta sẽ không tốt, ở biên thành khó có thể gả đi.

Hiện tại đã kéo dài đến mười tám, nhưng đã gặp Khương Tu Võ ở nơi khác đến, nghe nói Khương Tu Võ có võ công, tương lai còn chuẩn bị mở võ quán. Mà bầu không khí ở Khương gia lại hòa thuần, Quý đại cô nương liền lập tức bỏ tiền ra mời bà mối Lưu đến làm mai. "Có gì mà ngại, tới cũng đã tới rồi"

Khương Tu Võ từ trong phòng đi ra vừa nhìn thấy người đến là Quý Đại cô nương, hắn nhíu mày, hắn thường nghe Bạch Lạc Trần truyền thụ kinh nghiệm nên chút kỹ xảo nhỏ này của Quý đại cô nương đã không thể làm khó được hắn.

Cần gì phải nói nhiều như vậy, còn không bằng nói thẳng thừng ra là mình đến ăn cơm ké.

"Lão nhị, người đến là khách, sao con lại nói như vậy?”

Văn thị cũng đã ổn định tâm tình, sở dĩ bà không phản đối vì bà phát hiện tâm tư của Quý đại cô nương đã không còn ở trên người Khương Tu Võ, mà chính là luôn nhìn về Thẩm Hoài Dung vừa đến làm khách, điều này có chút thú vị.

"Khương bá phụ, đây là quà sinh nhật của vãn bối tặng người." Có người ngoài ở đây nên Thẩm Hoài Dung thay đổi cách xưng hô, hắn đưa con cá vàng nhỏ lấy được từ chỗ Vệ Định Phong cho ông.

"Hiền chất tốn kém rồi"

Khương Bát Đấu híp mắt bỏ vào trong túi, dựa theo vẻ mặt đã biết ông rất hài lòng với món quà của Thẩm Hoài Dung tặng, còn nhịn không được mà gật đầu.

Bạc Lạc Trần ở một bên lặng lẽ nhìn, nhịn không được mà tán thưởng một câu, đúng là Thẩm hồ ly đã xử lý rất tốt, thông minh.

"Bên ngoài trời lạnh, mau vào nhà đi."

Khương Bảo Châu đã đốt lên mấy lò sưởi, các loại thịt, đồ nhúng được đặt ở một bên trên bàn, rượu, dưa cải cùng bánh ngọt, quả hạch cũng được bưng lên, cung cấp cho mọi người theo hình thức tự phục vụ. "Biểu ca, huynh chờ chút, để ta đi lấy hạnh nhân tô cho huynh."

Biết được Thẩm Hoài Dung thích ăn hạnh nhân tô nên Khương Bảo Châu đứng dậy đi về phòng, nàng muốn lấy thêm một loại bánh ngọt.

Vốn dĩ đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho mấy người trong nhà, hiện tại số người lại đột nhiên tăng lên nên quả hạch cùng bánh ngọt có chút không đủ.

"Biểu ca?"

Khương Tu Võ đang nhét hạt dẻ vào miệng, vừa nghe thấy lời này đã suýt chút nữa đã bị kẹt lại, biểu ca của tiểu muội nhiều không đếm được, sao giờ lại có thêm một biểu ca nữa, vả lại làm thân thích với Thẩm đại nhân giống như đang dát vàng lên mặt vậy, như vậy không tốt lắm.

"Để ta đi cùng muội"

Thẩm Hoài Dung chủ động đứng dậy, nhìn về phía Khương Tu Võ đang bước tới, đột nhiên cười hỏi,'Biểu muội, lần trước ta dạy muội tiếng Man, muội học hành thế nào rồi, để biểu ca kiểm tra thử."

Nghe nói Thẩm Hoài Dung muốn kiểm tra tiếng Man, linh hồn của học sinh dở Khương Tu Võ như muốn thoát ra ngoài, hắn vội vàng xoay người rồi rót rượu để lấp liếm cho qua.

Dùng một câu đã đuổi được cái bóng đèn chướng mắt đi, Thẩm Hoài Dung rất hài lòng, may sao Khương Tu Võ cũng có mắt.

"Được thôi."

Vừa hay Khương Bảo Châu có chuyện muốn nói riêng với Thẩm Hoài Dung, nên vui vẻ dẫn đường.

Hai người một động một tĩnh, đứng chung một chỗ cực kỳ hài hòa, chỉ có Quý đại cô nương là nhìn không thuận mắt, khi cô mẫu của nàng hỏi thăm tin tức, chỉ nói Khương gia khá giàu, mời người đến tu sửa tường viện trong một đêm, nhưng không đề cập đến chuyện có thân thích.

Vị Thẩm công tử này, tuy rằng tính tình lạnh nhạt, nhưng quanh người có một cổ quý khí, Quý đại cô nương bị hấp dẫn, sắc mặt đỏ bừng, nàng ta da mặt dày ngồi lại chỉ là vì muốn biết thêm về Thẩm công tử, có lẽ có thể bắt tay vào từ Thanh Y.

Bên này, Khương Bảo Châu dẫn Thẩm Hoài Dung đi vào phòng, nàng cầm một cái làn đi vào gian nước trà rồi lấy túi thức ăn trong không gian ra.

"Thẩm đại nhân..."

Khương Bảo Châu vừa định mở miệng, đã bị Thẩm Hoài Dung cắt ngang, hắn khẽ cười nói: "Muội gọi biểu ca vẫn dễ nghe hơn."
Bình Luận (0)
Comment