Chương 158: Dưa Hái Xanh Không Ngọt
Chương 158: Dưa Hái Xanh Không NgọtChương 158: Dưa Hái Xanh Không Ngọt
Khương Bảo Châu nhắm mắt chắp tay trước ngực, Khương Bát Đấu cũng làm theo, chỉ được ước một nguyện vọng, ông nói thâm ở trong lòng: "Hy vọng Bảo Châu có thể gả vào một gia đình tốt, có phu quân yêu thương, trai gái đây đủ, cả đời suôn sẻ...
Sau khi ước xong, đột nhiên Khương Bát Đấu nhớ tới, hình như ông chưa ước gì cho bản thân, dù thế nào cũng phải nhắc đến mình chứ.
"Cha, cha ước cái gì vậy?"
Khương Tu Văn tò mò thò lại gần, trong lòng lại nghĩ, đừng nói cha ước tranh đông cung bán cháy hàng đấy chứ?
Chuyện làm trái với luật lệ của Đại Tà như thế này không nên làm nhiều, số lần càng tăng lên thì khả năng ăn cơm tù sẽ càng lớn.
“Tu Văn, sinh nhật của con và cha vừa hay cách nhau một tháng."
Khương Bát Đấu nhìn về phía Khương Tu Văn, lộ ra nụ cười đa mưu túc trí, ông định sẽ hứa tiếp trong buổi sinh nhật của Khương Tu Văn, ước bản thân có thể quay lại kinh thành, trở thành tâm phúc mà Hoàng Thượng tín nhiệm, khiến những người đã từng chê cười ông phải cúi đầu!
Khương Bảo Câu chu đáo chuẩn bị than để nướng thịt, đây là lần đầu tiên người Khương gia được ăn món này, Bạch Lạc Trần ở lại Khương gia một khoảng thời gian rồi nên cũng khá thân thiết với mọi người, thường hay kể mấy chuyện cười làm mọi người đều cười ha ha.
"Bá phụ, vết thương trên đùi ngài gần lành lại rồi, có thể uống vài chén rượu trái cây." Đối mặt với cha vợ tương lai, giọng điệu của Thẩm Hoài Dung rất bình thản, thậm chí là có chút ân cần, Khương Bát Đầu nghi ngờ có phải Thẩm Hoài Dung nhận được tin gì hay không, chẳng lẽ Hoàng Thượng cảm động trước bức thư mà ông đã khóc lóc thảm thiết viết ra?
"Được, được"
Vẻ mặt Khương Bát Đấu sáng ngời, bị lưu đày đến phương Bắc, dưới sự điều dưỡng của hắn, ngược lại còn sống tốt hơn cả lúc còn ở trong kinh thành, ông sợ mình quen thói, bỗng không muốn về nữa.
"Tiểu nhân biết kéo hồ cầm, nguyện kéo một khúc chúc thọ cho ngài."
Sau khi uống ba lần rượu, Tiểu Ngũ Tử kéo một chiếc ghế dựa, ngồi giữa mọi người, lưu loát kéo xong một khúc nhạc.
Sau màn biểu diễn của Tiểu Ngũ Tử, chỉ có mỗi Quý đại cô nương vẫn chưa thể hòa nhập, nàng ta cứ ngồi yên đó giống như một kẻ ngốc, không ai quan tâm đến nàng ta cả.
Cho dù da mặt có dày đến đâu thì Quý đại cô nương cũng không thể ở lại thêm được nữa.
"Bảo Châu, ta chưa từng nghe cô mẫu nói muội có biểu ca."
Quý đại cô nương thấy Khương Bảo Châu dễ nói chuyện, nên chủ động ghé sát vào người nàng hỏi thăm: "Vậy biểu ca của muội đã đính hôn chưa?”
"Chưa."
Thẩm đại nhân đã đến tuổi cập kê, nghe Bạch Lạc Trần nói thì hình như vẫn còn đang độc thân, nếu không cũng chẳng nói những lời như sẽ trách chịu trách nhiệm với nàng.
Quý đại cô nương rất ranh mãnh, hỏi trúng nàng, Khương Bảo Châu rất sẵn lòng trả lời vấn đề này: "Quý tỷ tỷ, Lưu xảo miệng mà tỷ mời lúc trước lợi hại như thế sao?”
Lưu xảo miệng tự nhận bản thân có lưỡi dài ba tấc, chết cũng có thể nói thành sống.
"Đương nhiên, bà ấy là bà mối hàng đầu biên thành."
Quý đại cô nương nhận ra ẩn ý trong lời nói của Khương Bảo Châu, không nhịn được hỏi thử: 'Muội định mời Lưu xảo ngôn về làm mai cho biểu ca muội sao?"
"Nghe Quý tỷ tỷ nói kìa, một biểu muội như ta sao có thể làm chủ hôn sự của các ca ca chứ, ta cảm thấy tỷ cũng không tệ, nhưng nhị ca ta là một tên đầu gỗ”
Khương Bảo Châu giữ chặt tay Quý đại cô nương, vẻ mặt tiếc hận nói: "Nếu tỷ là nhị tẩu của ta thì tốt rồi."
"Bảo Châu, nhị ca muội không muốn thì thôi, dưa hái xanh không ngọt."
Quý đại cô nương không có chút hảo cảm nào với Khương Tu Võ, nghe mấy lời hắn nói cũng thấy hắn chẳng có đầu óc gì, khi nàng ta đứng ở cửa liếc mắt nhìn thấy Thẩm Hoài Dung thì đã rung động.