Chương 159: Không Vớt Được Ai
Chương 159: Không Vớt Được AiChương 159: Không Vớt Được Ai
"Vậy vì sao biểu ca của muội vẫn chưa tính tới chuyện thành thân vậy?”
Có hạ nhân hâu hạ, mua cá vàng nhỏ làm quà tặng sinh nhật, càng miễn bàn tướng mạo của họ Thẩm xuất chúng đến mức nào, rất ít nam tử đã đến tuổi cập kê nhưng vẫn chưa đính hôn, Quý đại cô nương chỉ thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó.
"Quý tỷ tỷ, ta thấy tỷ hợp mắt duyên nên mới nói, tỷ nhớ phải giữ bí mật đấy"
Đôi mắt của Khương Bảo Châu đảo quanh, tiến đến bên tai Quý đại cô nương khe khẽ nói: "Ta cũng không hiểu, nhưng ta từng nghe mẹ ta cứ thầm nhắc mãi mấy câu bệnh kín, thiên lý bất dung gì đó, hình như còn có liên quan đến nhị ca ta."
Hừ, Khương Tu Võ và Thẩm Hoài Dung, Quý đại cô nương bớt nghĩ kế lại, có Khương Bảo Châu trông chừng, chắc chắn Quý đại cô nương sẽ không vớt được ail
Lúc trước thấy người thành thật như Khương Tu Võ cắn câu, bây giờ lại nhìn trúng Thẩm Hoài Dung giàu có nên tới tìm hiểu, nghĩ hay thật!
"Bệnh kín, thiên lý bất dung..."
Rất nhanh Quý đại cô nương đã phản ứng lại, nàng ta vội vàng dùng khăn che miệng nhằm che giấu sự khiếp sợ.
Khó trách khi họ Thẩm vừa vào cửa, Khương Tu Võ đã lập tức tránh né, biểu cảm đó giống như chuột thấy mèo, hóa ra họ Thẩm yêu người đồng giới, đối tượng thế mà lại là Khương Tu Võ!
Quý đại cô nương ngồi một bên cẩn thận quan sát, phát hiện Khương Tu Võ không dám đối mặt với họ Thẩm, mỗi lần khi ánh mắt bọn họ chạm nhau thì hắn đều né tránh ngay lập tức. Tìm hiểu được tin lớn như thế, Quý đại cô nương vô cùng chán ghét người Khương gia, nàng ta không thể ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy cáo từ.
Tiên người chướng mắt rời đi, bầu không khí lại càng náo nhiệt.
Thanh Y thổi sáo trúc, Tiểu Ngũ tử kéo hồ cầm, những người còn lại đứng dậy, quây thành một vòng tròn hát vang.
"Ta có bệnh kín, cùng nhị ca của muội thiên lý bất dung?"
Thẩm Hoài Dung là người tập võ, tai rất thính, nhưng khác với Khương Tu Võ tự nguyện bị bôi đen, hắn đứng lên tiến đến bên cạnh Khương Bảo Châu, giọng nói hơi khàn khàn hỏi: "Có phải không?”
"Không... Không có."
Kế hoạch bị Thẩm đại nhân bắt ngay tại trận, còn nghe thấy rõ ràng, Khương Bảo. Châu rất muốn chết, không phải nàng cố ý. Nhưng mà Quý đại cô nương quá ranh mãnh, không thể để nhà mình bị trộm nhớ thương mãi được, đành phải ra chiêu để nàng ta chủ động rời khỏi.
Khương Bảo Châu thừa nhận bản thân ăn nói lung tung, nhưng thời buổi này thanh danh của nam tử không đáng giá tiền.
"Ta đâu biết nàng ta lại tin chuyện đó thật?"
Không chỉ tin, hình như Quý đại cô nương còn phát giác ra có một mối quan hệ khó lường trong đó.
Kết hợp với với việc Khương Tu Võ từng nhắc Thẩm Hoài Dung thích dùng thước đánh người, xâu chuỗi trước sau, hình như có hơi cấm ky.
"Cái đầu nhỏ của muội cả ngày cứ nghĩ gì vậy?"
Thẩm Hoài Dung rất tức giận, hẳn bị bôi đen hơn cả đáy nồi, chẳng những yêu người đồng giới, cưỡng chế, còn thích dùng thước, khẩu vị nặng như thế, sách cấm cũng chẳng dám viết vậy.
Tiểu nha đầu hẳn là rất ngây thơ, rốt cuộc đã học mấy cái xấu từ khi nào thế?
Thẩm Hoài Dung rũ mắt, cuối cùng đặt mục tiêu lên người Khương Tu Văn, tất nhiên là Khương Tu Văn rảnh rỗi mở sách cấm ra xem nhưng lại không cất kỹ nên bị tiểu nha đầu nhìn thấy.
Vì thế, Thẩm Hoài Dung đề nghị: "Khương bá phụ, đại doanh ở thành bắc thiếu một người đảm nhiệm chức một người làm giấy tờ, hay là để cho Tu Văn đến đó?"