Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 168 - Chương 168: Đọc Sách Thật Tra Tấn Người

Chương 168: Đọc Sách Thật Tra Tấn Người Chương 168: Đọc Sách Thật Tra Tấn NgườiChương 168: Đọc Sách Thật Tra Tấn Người

Hai trăm lượng bạc, trong nhà không phải lấy không ra, nhưng nếu đưa hết tiền thì người Phùng gia ăn cái gì, uống cái gì?

Phùng Lão Thật trâm ngâm một lát, nhưng cũng không nói gì cả, nếu như Phùng Đại Xuân thiếu bạc thì bọn họ cần phải trở về thương lượng việc gom tiền.

"Cha, nhà ta làm gì có bạc?”

Mới ra khỏi cổng Khương gia, Phùng gia đã lập tức nổi lên nội chiến, Thúy Hương không muốn dùng toàn bộ gia sản để đổi phế vật về nhà, bị người chê cười.

"Đúng vậy."

Con dâu thứ ba nhà Phùng gia cũng không phải đèn cạn dầu, cũng lên tiếng chất vấn: "Chẳng lẽ cha đã lén giấu giếm mà không nói cho chúng ta biết đấy chứ?" Chọn một trong hai đi trưng binh, chỉ cần tiễn đối phương đi thì người thắng có thể kế thừa gia sản, lúc trước bọn họ cũng làm như vậy với Phùng Đại Xuân, chị em dâu rất có kinh nghiệm, tiếp theo là hai người cãi nhau, chỉ vì không cần dùng bạc lên người Phùng Đại Xuân.

Sau khi người Phùng gia tới làm ầm ï, tâm trạng của Phùng Đại Xuân hạ xuống, nếu như không phải chuyện của hắn thì gia chủ cũng không đến mức bị làm phiền, đều là do hắn không tốt.

"Lão gia, phu nhân, năm đó tiểu nhân bị Phùng gia vứt bỏ, sống không bằng một con chó, hiện tại có dù như thế nào thì tiểu nhân cũng không trở về."

Phùng Đại Xuân cho thấy thái độ của mình, trái tim của hắn đã chết, không hận cũng là vì nhận mệnh.

Nếu như phải chịu đau khổ trong quá khứ, phải trải qua trắc trở mới có thể đổi lấy ngày lành trong tương lai thì hắn nguyện ý.

"Đại Xuân à, ngươi là người Khương gia."

Phùng Đại Xuân không phải người ngoài, nhiều ít cũng hiểu biết vài việc vặt trong Khương gia.

Khương Bát Đấu còn ôm ảo tưởng với kinh thành, lỡ như có một ngày Hoàng Thượng nhớ tới ông ấy rồi gọi ông ấy trở lại kinh thành thì chắc chắn Khương Bát Đấu sẽ mang theo Phùng Đại Xuân cùng đi.

"Mấy năm nay Phùng gia không có tin tức, vì sao lại đột nhiên tới cửa?”

Văn thị hoài nghi có người mật báo, biết được nhà mình sống tốt, cho nên Phùng gia mới ngồi yên không được nghĩ đến việc đến chiếm tiện nghị.

"Nương, ta biết."

Có Ngô Thông ở, Khương Bảo Châu luôn có được tin tức mới nhất, biên thành trưng binh nên người Phùng gia ngồi không yên.

Phùng lão thái còn có hai đứa con trai, Phùng gia ở trong phạm vi bị trưng binh, trừ phi bọn họ đón Phùng Đại Xuân trở về, nếu không thì sẽ không tránh khỏi việc tòng quân.

"Trong nhà có thương binh hoặc là tướng sĩ chết trận sa trường sẽ không cần trưng binh trong lần này."

Khương Bảo Châu hiểu rõ bố cáo, nhưng tâm trạng của Khương Bát Đấu có chút không tốt.

Một lúc lâu sau, Khương Bát Đấu cảm thán nói: "Khó trách mấy ngày trước đây sinh nhật ta Thẩm đại nhân lại đề nghị đưa lão đại tới quân doanh, có lẽ là đã nghe được tiếng gió."

Mỗi nhà đưa ra một tráng đỉnh, Khương Tu Văn đã đi rồi nên nhà mình không cần lại ra người nữa. Sau khi Văn thị nghĩ thông suốt cũng nói: "Nhà ta thật sự phải cảm ơn Thẩm đại nhân."

Vào đông, điều kiện ở đại doanh thành bắc ác liệt, tướng sĩ huấn luyện dưới gió lạnh, đêm vẫn phải đi tuần tra, mỗi khi có chiến sự thì nhất định có người thương vong.

Tuy Khương Tu Văn ở doanh địa, nhưng lại làm việc công văn nên rất nhẹ nhàng.

Khương Bát Đấu và Văn thị rất lạc quan, giờ phút này chính chủ bị cha mẹ nhắc mãi đang đánh hắt xì, Khương Tu Văn nhìn chồng sách thật dày trước mắt, hắn muốn về nhàt!

Thẩm Hoài Dung lừa dối hắn tới đây, ép hắn học tiếng man di, không những biết viết mà còn phải biết nói, làm đầu lưỡi của hắn đều to cả lên!

Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Khương Tu Văn phát hiện thì ra việc đọc sách lại tra tấn người như thế.

Học không được, Thẩm Hoài Dung không đánh không mắng, thước cũng giấu đi, nhưng khi Khương Tu Văn đối mặt với ánh mắt của Thẩm Hoài Dung thì hắn cảm giác mình bị nhục, chỉ phải dốc sức dốc lòng đâm đầu vào học.

Dốc hết tâm trí vào việc học tiếng man, cuối cùng Khương Tu Văn cũng có tiến bộ, hắn đốt đèn học ngày học đêm, chỉ vì lần sau về nhà muốn tạo bất ngờ cho tiểu muội, hắn làm đại ca sao có thể bị tiểu muội chèn ép được!
Bình Luận (0)
Comment