Chương 167: Bảo Châu Cứu Giúp
Chương 167: Bảo Châu Cứu GiúpChương 167: Bảo Châu Cứu Giúp
Trong thư phòng bên cạnh, đại nương khóc lóc thảm thiết, đôi tay run rẩy chỉ vào Phùng Đại Xuân, một lúc lâu sau mới nói: "Đại Xuân, con của nương, con không chịu gọi một tiếng nương sao?"
Nhìn tình cảnh này, nương Phùng Đại Xuân chỉ cảm thấy có chút không ổn.
Nếu không dỗ Phùng Đại Xuân trở về thì một trong hai đứa con trai của bà ta sẽ phải có một người lên chiến trường, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt, bà ta luyến tiếc!
"Đại Xuân, cha đã mời thôn trưởng đến, chỉ cần con nguyện ý thì trong tộc còn có một phần của con"
Cha của Phùng Đại Xuân là Phùng Lão Thật đưa mắt ra hiệu với vợ mình.
Mấy năm không gặp nhỉ tử, Phùng Đại Xuân đã bị làm tổn thương tận trái tim, Phùng gia muốn mang người về thì không thiếu được ra máu.
"Khương lão gia, nhìn ra cả nhà ngài đều là người tốt bụng, chăm sóc Đại Xuân rất khá."
Phùng Lão Thật quỳ xuống dập đầu ba cái, cong eo khiêm tốn nói: "Năm đó người Phùng gia làm sai, Đại Xuân bị ấm ức nhiều năm, mấy năm nay ở bên ngoài không dễ dàng, chúng ta nguyện ý trả lại tiền bán mình của Đại Xuân, cầu xin ngài thương xót."
Phùng Đại Xuân là người què, làm không được nhiều việc, còn không bằng bị thả về nhà, Phùng gia có thể trả đủ.
Người Phùng gia kẻ xướng người hoạ, còn có thôn trưởng làm người điều giải, Văn thị đang cân nhắc nên làm như thế nào mới tống cổ được người Phùng gia đi, chỉ thấy Khương Bảo Châu đẩy cửa phòng ra nói: "Nương, ngài không thể thả Phùng Đại Xuân đi, nếu không nhà ta thiệt thòi quá lớn!"
Đối phó với người Phùng gia, Khương Bảo Châu có biện pháp, nàng lo lắng cha mẹ ứng phó không được nên mới chủ động ra trận: "Các ngươi tới vừa lúc, Phùng Đại Xuân đánh nát một cái vòng tay ngọc của †a, các ngươi xeml"
Trong không gian có vòng ngọc mà Khương Bảo Châu từng đeo ở hiện đại, nàng không cẩn thận làm rơi vỡ, vừa lúc lấy ra dùng.
Ngọc là loại ngọc thượng đẳng, giá cả trên dưới một trăm lượng bạc, chút tiền bán mình của Phùng Đại Xuân căn bản là không đủ.
Hơn nữa lúc trước Phùng Đại Xuân tự mình bán thân, căn bản không đòi tiền, có lẽ Phùng gia cũng nghe được tin tức này cho nên mới tới cửa diễn trò, muốn không cần tốn tiền cũng có thể nhặt Phùng Đại Xuân về để lợi dụng lần thứ hai.
Muốn mang người đi cũng không phải không thể thương lượng, đưa hai trăm lượng trước rồi nói tiếp.
"Phi, đừng tưởng rằng chúng ta không biết sân nhà ngươi mới có giá hai trăm lượng!"
Người nói chuyện chính là vợ lão nhị Thúy Hương, Phùng gia dựa vào tiền an ủi của Phùng Đại Xuân mà làm giàu, mấy năm nay đã tích cóp được một chút sản nghiệp, nhưng trong ngoài thêm lên cũng chỉ mới hai trăm lượng bạc.
Nha đầu chết tiệt Khương Bảo Châu này lại dùng công phu sư tử ngoạm, há mồm liền đòi hai trăm lượng, đây là muốn mạng của nàng tal
Sắc mặt Thúy Hương trầm xuống, đã không còn muốn đưa tên phế vật Phùng Đại Xuân này về nhà nữa, cha mẹ vì công bằng, bọn họ cần phải chia ra một nửa gia sản.
Nếu lần này trưng binh có thể đưa lão tam đi, một khi ở quân doanh có bất trắc gì, tốt nhất là nên đi đời nhà ma, vậy thì gia sản đều là của nàng ta và nam nhân nàng †a, còn có thể nhận được tiền an ủi của lão †aml
"Xem ra, trước khi tới nhà các ngươi đã hỏi thăm rất kỹ đấy, đại thẩm, ngươi chưa hiểu việc đời, ta kiến nghị ngươi đi tìm người thạo nghề tới xem một chút, nhìn xem chiếc vòng tay vỡ nát này có đáng giá hai trăm lượng bạc hay không."
Khương Bảo Châu hừ lạnh một tiếng, lấy ra tư thế thiên kim tiểu thư, căn bản không cần dùng con mắt xem người.
"Ta nợ chủ nhà hai trăm lượng bạc, hiện tại còn phải trả nợ, nếu các ngươi muốn mang ta trở lại Phùng gia thì hãy lấy bạc ra đi." Người Phùng gia không đầu không đuôi chạy tới diễn trò, Phùng Đại Xuân không cần suy nghĩ cũng biết trong việc này chắc chắn có chuyện gì đó mờ ám.
Cùng với chiếc vòng tay vỡ nát của Khương Bảo Châu còn có một tờ giấy nợ giả.
Người Phùng gia thấy vậy thì sắc mặt cực kỳ khó coi.