Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 174 - Chương 174: Đồ Mà Người Giàu Dùng

Chương 174: Đồ Mà Người Giàu Dùng Chương 174: Đồ Mà Người Giàu DùngChương 174: Đồ Mà Người Giàu Dùng

Khoảng hai trăm cân hạt dưa ngũ vị đã bị cướp không còn gì, chỉ còn lại có một bộ phận đã được đóng gói sẵn xem như hàng tốt nhất được đặt trên lán để đem ra chợ bán, chào giá hai mươi văn một cái.

So với hàng không đóng gói thì đắt gấp đôi, người chưa mua được có chút do dự.

Hai mươi văn đủ để mua một miếng thịt heo rồi.

So với thịt heo thì mua hạt dưa dường như không có lời.

"Đại thúc, đại nương, hai người có biết Đắc Thịnh lâu ở trong kinh thành làm một dĩa cải trắng xào trị giá bao nhiêu bạc không?"

Khương Tu Võ đã nắm vững được các mánh khóe nhỏ trong việc mua bán và có thể thay đổi khái niệm một cách thuần thục.

"Bao nhiêu tiền?"

Cải trắng cũng chỉ là món tầm thường, vào mùa đông, dân chúng phương bắc gần như đều có, còn ăn đến mức ngán.

Quán cơm, tửu lâu ở phương bắc rất ít bán cải trắng, cho dù rẻ đến mấy cũng không bán.

"Hai mươi lượng bạc."

Khương Tu Võ giơ cái lán trong tay lên, cải trắng kia vẫn là cải trắng, nhưng ở tửu lâu lớn lại dám nâng giá lên trời, là do cải trắng rẻ quá sao?

Cũng chưa chắc, cửa tiệm có thể bán được với giá đó chính là do mùi vị và tay nghề của đầu bếp.

"Hạt dưa ngũ vị của nhà cháu, mọi người chỉ nhìn thấy mà không biết được hai mươi mấy trình tự phía sau."

Đây là phương thuốc đã được truyên qua rất nhiều thế hệ nên mới có được công thức làm hạt dưa ăn vừa ngon mà lại không làm nóng trong người này.

"Haiz, trong nhà vốn có chút sản nghiệp nhỏ, nhưng vì gia cảnh sa sút nên mới đi bán rong thế này, nếu trong nhà ta mà có một cửa hàng lớn ở phương bắc thì dù bán một cân năm mươi văn cũng sẽ có người tranh mua."

Khương Tu Võ nói xong còn trưng ra vẻ mặt bưồn, rồi sau đó dùng biểu cảm những người này không biết nhìn hàng, nhìn về phía mấy người dân đang vây xem.

"Ta muốn mua."

"Cho ta năm cái giỏ nhỏ."

Sau khoảng thời gian suy xét ngắn ngủi, những người dân sợ tiêu tiền không đúng cũng đã nghĩ thông suốt, bọn họ đầu chen chúc muốn tranh giành hạt dưa ngũ vị, thậm chí có hai vị đại nương còn tranh nhau một cái giỏ nhỏ.

Mí mắt Khương Tu Võ co giật, vội vàng đi lên ngăn cản.

"Đại nương à, nếu chúng cháu đã đến phương bắc này thì chính là để cống hiến cho dân chúng, sau này chúng cháu vẫn còn sẽ mở quầy."

Khương Tu Võ rất nhiệt huyết với buôn bán, không phải kiểu chỉ bán một lần rồi không buôn bán nữa.

Hắn nhìn chăm chú mấy cái bình nhỏ có kiểu dáng như con bướm, quả táo đã được định giá là hai mươi văn, rồi nói: "Nhà ai có bé nhỏ, mua những vật này về vẹn cả đôi đường, có thể chơi còn có thể ăn, nếu tết có tiền mừng tuổi thì còn có thể làm hộp để tiết kiệm tiền."

Khác với giỏ nhỏ, hạt dưa ngũ vị trong bình nhỏ có rất ít, nhưng mà bởi vì vẻ ngoài của bình nhỏ xinh đẹp, người ta cũng vì thương con mà chấp nhận mua.

Cũng chỉ mới mười lăm phút, Khương Bảo Châu cùng Phùng Đại Xuân đã cân, thu tiền rồi đóng gói, hai bên thái dương của họ tuy dưới trời đông lạnh lại chảy mồ hôi.

Buôn bán rất đắt hàng, nhiều dân chúng nghe được tin đã chạy đến nhưng không mua kịp.

"Nha đầu, khi nào nhà của cháu lại mở quầy?"

Đúng vậy, có nhiều người như vậy mà chỉ có hơn hai trăm cân, vốn dĩ là không đủ để chia.

Hạt dưa ngũ vị tuy rằng bán rất đắt, nhưng nó vừa túi tiền của những quý tộc, dân chúng bình thường có thể ăn món của người giàu cũng cảm thấy vinh hạnh.

Vì vậy, có không ít dân chúng bị tẩy não, nói lời cảm ơn với Khương Tu Võ. Khương Bảo Châu lặng lẽ lùi ra phía sau, giống như nàng vừa nhìn thấy bóng dáng của giai cấp bóc lột ở trên người nhị ca, trước kia sao nàng lại không phát hiện ra.

Buôn bán xong, họ cũng dọn quây hàng, dân chúng xung quanh đều nói chuyện với Khương Tu Võ, bọn họ trò chuyện với nhau một chút.

Trong đó, có một vị là quản sự phụ trách thu mua của một gia đình giàu có trong thành đã tìm Khương Tu Võ để đặt hai mươi cân hạt dưa.

"Trong nhà có nhiều người, mỗi ngày đều cần mua."

Quản sự lấy túi tiền ra, dự tính để lại ít tiền đặt cọc trước cho Khương Tu Võ.

"Không cần, không cần đâu."

Chỉ là mua bán nhỏ, nên hứa miệng là được đây là sự tin tưởng dành cho khách hàng.

Thật ra Khương Tu Võ cũng đã nghĩ hạt dưa nhà mình không bán được thì cũng không quá lo, nếu đối phương không lấy hàng thì bọn họ vẫn có thể bán cho người khác được, không cần phải vì hàng tôn mà âu lo.
Bình Luận (0)
Comment