Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 175 - Chương 175: Mọi Người Khen Ngợi

Chương 175: Mọi Người Khen Ngợi Chương 175: Mọi Người Khen NgợiChương 175: Mọi Người Khen Ngợi

"Không tệ."

Quản sự kia nhìn Khương Tu Võ cảm thấy rất yêu thích.

Hai người hẹn nhau là ngày mai Khương Tu Võ sẽ đưa hàng hóa đến Chu gia ở thành Nam.

Chờ vị quản sự kia rời đi, có người dân tốt bụng nói: "Đó là quản sự của nhà Chu đại thiện nhân ở trong thành, được ông ấy nhìn trúng thì cậu không cần lo hạt dưa mình không bán được!"

Chu đại thiện nhân là người buôn bán lớn, trong nhà có quán rượu, châu báu, da lông, cửa tiệm vải, trước kia khi hai nước chưa tuyên chiến, hàng năm các Man di đều đến để mua hàng hóa của ông ấy, trong tay còn nuôi vài đội buôn. Khác với người kinh doanh giàu có bất nhân, Chu đại thiện nhân người cũng như tên, dáng vẻ béo, lùn, da thịt chắc nịch nhưng thường hay làm việc thiện giúp đỡ mọi người, ông ấy mở một nhà từ thiện ở biên thành để nhận những đứa trẻ không nơi nương tựa cùng người già không có người thân chăm sóc tới ở, danh tiếng của ông ấy rất tốt.

Cho dù không đặt cọc thì cũng không cần lo Chu gia sẽ đổi ý.

"Đúng vậy, chuyện buôn bán không chỉ dựa vào cái miệng, mà còn phải dựa vào lòng tin."

Khương Tu Võ gật đầu không ngừng, thuận tiện còn nói lời khoe khoang: "Hạt dưa của nhà ta được sàng lọc, ít hạt hỏng, nếu ăn vào không có vị thơm giòn thì ta đồng ý đổi trả luôn."

Trở về nhà, Khương Bảo Châu vẫn còn ở trong trạng thái mơ màng. Khương Bát Đấu và Văn thị vừa nghe thấy tiếng động đã đi ra đón chào, thấy nữ nhi ngây người Khương Bát Đấu cũng vội vàng an ủi: 'Bảo Châu à, nhà của chúng ta cũng chỉ vừa mới đến đây, dù sao phương bắc và kinh thành không giống nhau, bán không được thì chúng ta ăn cũng không sao."

Trong nhà chỉ có mấy miệng ăn, tiền học phí được trả cho Khương Bát Đấu cũng chỉ đủ ăn cơm no, cùng lắm thì ông tiếp tục vẽ tranh đông cung để kiếm tiền, cũng tiết kiệm được của hồi môn cho nữ nhi.

Làm người không sợ từ trên cao rơi xuống, chỉ cần lưng vẫn thẳng thì không có gì đáng lo ngại!

Khương Bát Đấu nói ra lời hùng hồn, chờ nữ nhi cảm động tới rơi lệ.

"Lão gia, nhị công tử đã bán được hết tất cả hạt dưa ngũ vị, không chỉ có như vậy, còn nhận được đơn hàng đặt trước tám trăm cân."

Phùng Đại Xuân gãi đâu, Khương Tu Võ và Khương Bảo Châu không nói lời nào, vậy mà hạ nhân như ông ấy lại nói trước.

Bọn họ ở lại chợ lâu hơn một tiếng, Nhị công tử nói chuyện phiếm cùng người dân mà đã bán ra được tám trăm cân, buôn bán rất náo nhiệt.

Như vậy, những người chưa kịp mua, trước khi đi còn luôn căn dặn bọn họ phải làm nhiều một chút, để có phần dư ra.

"Gì?"

Khương Bát Đấu hóa đá vội nhìn về phía xe đẩy trong tay Khương Tu Võ, chỉ thấy trên xe trống không.

"Đã bán hết toàn bộ?”

Hạt dưa ngũ vị ăn ngon thật, đối với bá tánh hận không thể bẻ một văn tiền thành hai thì số tiền đó vẫn là quá đắt.

Khương Bát Đấu không thể tin được, cho rằng nữ nhỉ của mình thông minh nên buôn bán được.

"Cha, thật ra không phải."

Khương Bảo Châu buông tay, Nhị ca làm việc thì một mình hắn có thể làm bằng hai người, nên nàng căn bản không có chỗ phát huy.

Từ đầu đến cuối, ngoài việc tìm quây hàng ra thì Trương Bảo Châu chỉ không ngừng cân đo rồi đếm tiền.

Hiện tại, túi tiền của nàng chứa tiền đồng cùng bạc vụn, ngày mai sẽ đổi thành một túi to.

Đến giờ cơm chiều, để thưởng cho Khương Tu Võ nên vào lúc hầm gà, Khương Bảo Châu đã bỏ thêm bột ớt, còn lấy từ trong không gian ra hai vại bia làm thành bia gà.

Cả nhà ngồi vây quanh một chỗ, tạo thành một nhóm khen ngợi, mọi người đầu ngươi một lời ta một lời thay đổi lời nói để khen Khương Tu Võ.

"Tu Võ thật giỏi, là một hạt giống tốt trong buôn bán!"

Bạch Lạc Trần mặc cảm, hắn ta cũng dựa vào sản nghiệp của tổ tiên để lại mà kiếm sống, nhưng không giống Khương Tu Võ.

Bị lưu đày đến phương bắc, một người không có tài ăn nói nhưng vì mưu sinh mà có thể nói năng hùng hồn, suy cho cùng thì vẫn do Khương Tu Võ có khả năng.

"Con..."

Đối mặt với lời khen của mọi người, Khương Tu Võ không đắc ý mà ngược lại có chút xấu hổ, hắn chỉ nói một câu rồi không nói gì nữa.

Tóm lại, hẳn cũng không phải không làm việc, tiểu muội là một cô nương đi ra ngoài không tiện, nên hắn mới đi cùng.
Bình Luận (0)
Comment