Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 177 - Chương 177: Ngọc Chỉ Truyền Tin 2

Chương 177: Ngọc Chỉ Truyền Tin 2 Chương 177: Ngọc Chỉ Truyền Tin 2Chương 177: Ngọc Chỉ Truyền Tin 2

Khi trở về, Ngọc Chi đã gả đi và trở thành vợ của người ta, nếu lại đến trong thành tìm nàng, bị người khác nhìn thấy rồi hiểu lầm thì sẽ khiến cho thanh danh của nàng bị ảnh hưởng.

Phùng Đại Xuân nhìn sắc trời nói: "Thời gian không còn sớm, đường cũng không dễ đi, muội quay về thôn sớm một chút."

Nếu đợi đến nửa đêm tuyết rơi dày đặc thì sẽ không thể xác định được phương hướng, đi lại sẽ rất khó khăn.

Hai người đã mấy năm không gặp, Phùng Ngọc Xuân cảm thấy xa lạ đối với Ngọc Chi, hắn đoán có lẽ Ngọc Chỉ đã biết được tin tức từ Phùng gia nên lúc này mới vào thành một chuyến. "Ta nghe nói người của Phùng gia đến cửa câu xin huynh quay trở về, dù thế nào thì huynh cũng đừng đồng ý"

Ngọc Chi dùng chiếc khăn chấm chấm khóe mắt, nàng nợ Phùng Đại Xuân rất nhiều, mấy năm nay mỗi khi nghĩ đến thì sẽ thấy rất áy náy.

Nếu lúc trước không phải phụ thân đột nhiên mất tích, mẫu thân chỉ hy vọng nàng tìm được người để nương tựa trước khi tổ chức đám ma cho phụ thân thì Ngọc Chi cũng sẽ không lập gia đình.

Trong nhà không có phụ thân chống đỡ giống như bầu trời sập xuống vậy.

Sau khi biết được Phùng Đại Xuân bị thương ở trên chiến trường, Ngọc Chi cũng không dám đi đến để hỏi thăm, vì nàng sợ sẽ xảy ra chuyện hiểu lầm.

Nàng rất hèn nhát, nói đến cùng thì nàng vẫn nợ Phùng Đại Xuân một câu xin lỗi. "Chuyện đã là quá khứ thì hãy để nó là quá khứ đi."

Thành gia lập nghiệp, nam tử vốn dĩ chính là người chống đỡ bầu trời, nhưng hắn chỉ là một người què, cô nương đi theo hắn sẽ phải chịu tủi nhục.

Hắn chẳng những không ghi hận chuyện Ngọc Chỉ lập gia đình, mà ngược lại còn cảm thấy may mắn.

Về phần bộ mặt thật của Phùng gia, Phùng Đại Xuân đã sớm nhìn thấu.

Nói thật, hắn vẫn luôn muốn đổi họ của mình, chỉ là chủ nhà cũng không nói vì sao không thể gọi là Khương Đại Xuân, ông ấy cảm thấy tên này cũng rất dễ nghe.

Nghe được đến đây, Khương Bảo Châu chỉ có thể trầm mặc, Đại Xuân thúc muốn để cùng một tên húy với tổ phụ nhà nàng, như vậy thì không được!

Sau khi trâm mặc hồi lâu, Ngọc Chỉ lại nói: "Huynh không ghi hận ta làm trong lòng ta nhẹ nhàng rất nhiều, chủ nhân mới của huynh đối xử với huynh có tốt không?”

Nghe người của Phùng gia nói, Phùng Đại Xuân làm vỡ vòng tay của tiểu thư, mắc nợ hai trăm lượng bạc.

"Tốt lắm, giống như người thân vậy."

Không có chút giấu giếm, Phùng Đại Xuân nói ra suy nghĩ trong lòng.

Nhắc đến người của Khương gia, trên mặt hắn mang theo ý cười, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Ở Khương gia rất tốt, đây là những ngày tháng tốt nhất trong cuộc đời hắn, cho dù có cho vạn lượng vàng thì hắn cũng không đổi!

Người nhà họ Khương có cách thức yêu thương lẫn nhau rất khác biệt, trong nhà có một vòng khinh bỉ lẫn nhau, nhưng Khương Bảo Châu chắc chắn ngồi đầu. Phùng Đại Xuân mỗi ngày đều được ăn uống ngon, không có ưu sầu gì cả.

"Vậy là tốt rồi”

Ngọc Chi rất sợ Phùng Đại Xuân dại dột, đi tin vào mấy lời hay mà nhà họ Phùng nói.

Nếu Phùng Đại Xuân đã hiểu rõ ràng thì nàng cũng không cần nói nhiều lời như vậy.

"Đại Xuân ca, ta đi một chuyến này chính là để đưa tin cho huynh."

Lúc này sắc mặt của Ngọc Chi nghiêm túc hơn mấy phần, hôm nay Phùng gia đã xảy ra chuyện.

"Phùng Nhị Hạ trúng thuốc diệt chuột, khóe miệng nôn ra máu, phải đưa đến thầy lang trong thành mới có thể cứu một mạng trở vê."

Phùng Nhị Hạ là lão nhị ở Phùng gia, còn có đệ đệ là Phùng Tam Thu. "Trong nhà chỉ có mỗi hắn trúng độc thôi sao?"

Phùng Đại Xuân nhíu mày, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ngày thường Phùng Nhị Hạ là người không chịu bị thiệt, còn là kẻ rất dối trá.

"Đúng vậy, hắn đột nhiên bị trúng độc, người trong thôn nghi ngờ là do Phùng Tam Thu ra tay."

Dù sao Phùng Tam Thu cũng là một kẻ giả tạo, tính tình còn vô cùng nóng nảy.

Hai huynh đệ vì vậy mà luôn tranh cãi với nhau, người ở thôn nghi ngờ Phùng Tam Thu muốn giết Nhị ca của mình, nếu trong nhà chỉ còn có mỗi mình hắn ta thì hắn ta sẽ không phải bị trưng binh nữa.

Hiện tại người không chết, Phùng Nhị Hạ bị liệt như nửa sống nửa chết, nếu Phùng gia không báo quan, vậy thì chắc chắn là Phùng Tam Thu sẽ phải đi quân doanh.
Bình Luận (0)
Comment