Chương 178: Dùng Trái Tim Để Nhìn
Chương 178: Dùng Trái Tim Để NhìnChương 178: Dùng Trái Tim Để Nhìn
Lão Phùng gia làm ầm ï một trận, Phùng gia quyết định để cho Phùng Tam Thu đi lính.
Ai ngờ Phùng Tam Thu báo quan, hẳn †a đến nha môn đánh trống kêu oan, chỉ nói tất cả khổ nhục kế này là do Phùng Hạ Nhị Vì trốn tránh việc trưng binh mà làm ra.
Bản thân tự hạ thuốc diệt chuột cho mình, để sống dở chết dở, còn có thể đem tội danh đổ lên người đệ đệ của mình.
Người của nha môn rất nghiêm túc, đưa tất cả người của Phùng gia vào đại lao.
Lần trưng binh này, luôn có mấy người uống thuốc để giả vờ bệnh, vì vậy Tri phủ đại nhân rất tức giận, mà động thái này của Phùng gia lại vừa vặn đụng phải họng súng, Tri phủ đại nhân quyết định giết gà dọa khi. "Ta lo lắng hai người kia vì muốn thoát khỏi cảnh chịu tội mà quay sang căn ngược lại huynh, nên muốn nói cho huynh biết để huynh chuẩn bị tâm lý trước."
Ngọc Chi nói xong liền quay đầu rời đi.
"Khoan đãi"
Phùng Đại Xuân gọi người dừng lại, hắn lấy một túi tiền từ trong túi ra đưa cho Ngọc Chỉ: "Đây là tín vật mà cha muội đã đưa cho ta, hiện tại vật cũng nên quay về với chủ nhân của nó."
Trước đó Phùng Đại Xuân vẫn luôn muốn trả lại tín vật, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Hai người đã không còn chung đường, đồ vật này cũng không nên ở lại chỗ của hắn.
"Đó là của cha ta cho huynh, huynh cứ xem như kỷ vật mà giữ đi." Ngọc Chỉ lại cúi đầu lau nước mắt, nếu năm đó trong nhà không xảy ra tai nạn thì nàng sẽ không bị bắt lập gia đình, cuộc sống cực khổ hiện tại này cũng là do nàng tự tìm.
"Không, khối ngọc bội này có giá trị hai lượng bạc, ta không thể chiếm nó làm của riêng được”
Phùng Đại Xuân nói lời cảm ơn sâu sắc với Ngọc Chi, còn cho nàng một túi bánh ngọt thay lời cảm ơn.
Chờ Ngọc Chi rời đi, lúc này Khương Bảo Châu mới đi ra, nàng ngại ngùng nói: "Đại Xuân thúc, không phải cháu cố ý nghe lén."
Chỉ là vừa lúc thôi.
"Tiểu thư, cô cũng không phải người ngoài."
Phùng Đại Xuân có chút không tự nhiên, dựa vào sự hiểu biết của ông ấy đối với Phùng gia thì chắc chắn sẽ lôi kéo hắn vào chuyện này.
"Chuyện này cũng không liên quan đến thúc, cùng lắm thì người trong nhà sẽ làm chứng cho thúc."
Khương Bảo Châu nói lời lý lẽ, nàng thấy Phùng Đại Xuân luôn muốn hòa nhập với nhà của nàng, cho nên trong lòng luôn cẩn thận, luôn sợ người khác tới gây phiền phức cho nhà bọn họ.
Nếu đã là người một nhà thì không cần xa cách như vậy.
Biết được tiểu thư nhà mình sắp đến Tiền gia, Phùng Đại Xuân trực tiếp đưa người đến cửa, chờ Ngọc Lan mở cửa ra, hắn mới xoay người nấp vào một nơi tối.
"Bảo Châu, muộn như vậy rồi mà muội còn chưa ngủ à"
Tiền bà tử đã ngủ rồi, Tiền Ngọc Lan mới khoác một chiếc áo dẫn Khương Bảo Châu đến khuê phòng.
Trong phòng đây cây xương bồ thảo, Tiền Ngọc Lan châm ngọn đèn dầu ở bên cạnh cái giỏ nhỏ.
"Ta đang muốn đổi nghề, còn rất nhiều cây xương bồ thảo này trong nhà, hay là đều cho muội”
Không tốn chút bạc nào, chỉ tốn chút thời gian mà thôi.
"Ngọc Lan tỷ tỷ, lời này của tỷ nói không đúng rồi"
Đối với Khương Bảo Châu mà nói, hao tốn thời gian cùng tâm trí, là khoản đầu tư lớn nhất.
Nàng tìm Ngọc Lan để thanh toán tiền làn nhỏ, nếu nàng đã lấy gì đó của người khác thì việc trả tiền là chuyện đương nhiên.
"Tiểu nha đầu nhà muội, muội làm như ta không thấy muội đang giúp ta vậy!" Tiền Ngọc Lan nhéo mặt của Khương Bảo Châu, rõ ràng chỉ mới là tiểu nha đầu chưa đến tuổi cập kê, thế mà thái độ làm người lại khiến người ta phải suy nghĩ.
Trong lòng nàng ấy cảm động, nhưng ngoài miệng còn muốn nói vài câu với Khương Bảo Châu.
"Tính tình như vậy là không được, đầu năm nay mọi người đều là tự quét tuyết trước cửa nhà mình, muội như vậy sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ đấy!"
Đã nhìn thấu lòng người ấm lạnh, Tiền Ngọc Lan bày tỏ cảm xúc của mình.
"Ngọc Lan tỷ tỷ, vào lúc ta gặp chút phiền phức thì tỷ cũng giúp ta đấy thôi, nên hiện tại ta cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt được".
Khương Bảo Châu phản bác, người khác dùng mắt để nhìn người, còn nàng dùng trái tim để nhìn.