Chương 180: Suy Nghĩ Biện Pháp
Chương 180: Suy Nghĩ Biện PhápChương 180: Suy Nghĩ Biện Pháp
“Ngọc Lan tỷ tỷ, tỷ xem, trong tay áo hẳn có cái gì này!"
Khương Bảo Châu lấy ra một ống giấy nhỏ từ trong lòng ngực của Quý lão tam, giao cho Tiền Ngọc Lan.
"Đây là..."
Tiền Ngọc Lan nhìn ngắm cẩn thận, sau một lúc lâu sắc mặt trở nên rất khó nhìn.
Thứ mà Quý lão tam mang theo chính là thứ mà đám lưu manh hay sử dụng, chỉ cần nhóm lửa làm khói bay ra từ giấy cao ly, nếu Tiền Ngọc Lan hít vào mũi thì chắc chắn sẽ hôn mê.
Mấy thứ này, người bình thường rất ít thấy.
Nếu không phải vì kế mưu sinh thì Tiền Ngọc Lan cũng không biết mấy thứ này.
Có thể thấy được, đêm nay Quý lão tam không chỉ muốn hủy hoại danh tiết của nàng, mà còn muốn hủy hoại nàng!
Nghĩ đến đây, thái dương và lòng bàn tay Tiền Ngọc Lan lập tức đổ mồ lạnh, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Lần này ít nhiều gì cũng nhờ có Khương Bảo Châu, nếu không tám phần là Tiền Ngọc Lan đã trúng chiêu.
Một khi bị Quý lão tam thực hiện kế hoạch thành công, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, Tiền Ngọc Lan không còn mặt mũi nào để sống tiếp, nhưng nàng lại không có dũng khí đi tự tử, nếu nàng không còn nữa thì ai chăm sóc cho bà nội chứ?
"Hay là chúng ta báo quan?"
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, Tiền Ngọc Lan chưa tìm ra cách giải quyết. "Không được, không thể báo quan."
Sau khi báo quan có thể trừng trị Quý lão tam thì tốt rồi nhưng Khương Bảo Chiêu biết cách làm người của Quý đại nương, cho rằng báo quan không phải là một lựa chọn tốt.
"Ngọc Lan tỷ tỷ, nếu để hàng xóm biết Quý lão tam đêm hôm khuya khoắt lẻn vào Tiền gia, chỉ sợ thanh danh của tỷ lại càng tệ."
Theo đạo lý thì như thế, thanh danh của nữ tử còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Hơn nữa, một khi Quý gia trả đũa, Tiền Ngọc Lan dù có lý cũng chẳng nói rõ.
"Quý lão tam là một tên khốn, hắn sợ gì chứ, hắn chỉ cần bịa là có hẹn với tỷ, mà tất cả chỉ là đồ trợ hứng thì tỷ đoán xem người khác sẽ nói như thế nào?"
Giữa làng xóm với nhau vẫn có rất nhiều người tốt, nhưng cũng chưa chắc là bọn họ không tin lời Quý lão tam nói.
Chỉ cần bọn họ có chút tin tưởng thì đối với Tiền Ngọc Lan sẽ là sự tổn thương rất khó bù đắp.
Khương Bảo Châu tiến vào phòng, nàng nhìn thấy bó dây thừng đặt trên mặt đất, trực tiếp cột chặt tay chân của Quý lão tam lại, rồi nhét khăn vào miệng hắn.
Lỡ như tên này tỉnh lại thì cũng không thể phát ra tiếng ồn gì.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Tiền Ngọc Lan lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt, cố gắng bình tĩnh lại.
Tuy Khương Bảo Châu nhỏ hơn nàng vài tuổi nhưng rất nhanh nhạy, Tiền Ngọc Lan sẵn lòng nghe theo nàng.
"Ngọc Lan tỷ tỷ, để ta suy nghĩ đã"
Có rất nhiều cách, nhưng tìm ra một biện pháp có lợi cho cả hai nhà thì không dễ dàng, chỗ khó là bảo vệ được thanh danh của Tiền Ngọc Lan, không thể xé to chuyện này ra.
Quý lão tam không phải là người tốt, có lần đầu tiên thì chắc chắn có lần thứ hai.
Một khi hắn bị thiệt, dựa theo tính tình xấu xa của hắn thì chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù.
"Ngọc Lan tỷ tỷ, ta đi tìm nhị ca ta và Đại Xuân thúc để bàn đối sách."
Khương Bảo Châu bảo đảm, hai người này tuyệt đối sẽ không nói bậy với người ngoài.
Đối với hành động của Quý lão tam, chắc chắn Quý đại nương đã biết, chỉ sợ không thấy con trai mò về thì bà ta sẽ gạt hết mặt mũi tới cửa đòi người.
Mấy chuyện như thế, bên ta cần phải đề phòng những việc chưa xảy ra.
"Sao ta có thể không tin muội được, là †a kéo muội xuống nước."
Tiền Ngọc Lan giơ tay thề, nàng tuyệt đối không phải là loại người không biết tốt xấu.
Hai người hợp sức ném Quý lão tam vào phòng chất củi, Khương Bảo Châu chạy về nhà mình, tìm Phùng Đại Xuân và nhị ca rồi nói ra tình hình.
Chuyện này tạm thời phải giấu cha mẹ.