Chương 181: Đúng Là Rác Rưởi
Chương 181: Đúng Là Rác RưởiChương 181: Đúng Là Rác Rưởi
“Đại Xuân thúc, thật ra cháu nghĩ ra một cách."
Khương Bảo Châu cân nhắc, nếu không muốn buông tha cho lão tam Quý gia, vậy thì tìm một gia đình không dễ chọc rồi ném Quý lão tam vào trong đó để lừa dối qua cửa ải này.
Đối phương phát hiện ra là bọn đạo chích thì chắc chắn sẽ đi báo quan làm ầm lên.
Tuy rằng cảm thấy có lỗi với gia đình kia, nhưng mà trừng trị Quý lão tam, đúng thật không thể để người trong nhà ra tay.
"Cách của Bảo Châu rất hay."
Như thế, Quý đại nương chỉ biết con trai bà ta nửa chừng lại thay đổi chủ ý, tuyệt đối sẽ không nghỉ ngờ là do người Khương gia xuống tay. “Đồ vô sỉ như thế, nên tìm gia đình nào lợi hại một chút, đánh cho da tróc thịt bong."
Tiền Ngọc Lan đã đủ đáng thương, một khi bị Quý lão tam hãm hại, thì đâu còn đường sống?
Càng khiến cho Khương Tu Võ tức giận chính là, việc này lại liên lụy đến Khương Bảo Châu.
Vì thế, Khương Tu Võ chỉ thấy nghĩ mà SỢ.
Nếu muốn ném người, vậy thì tìm một gia đình mà Quý gia trăm triệu không thể đắc tội để xuống tay, một lần có thể giải quyết dứt khoát.
"Nhị công tử, ý của ngài là..."
Ở trong thành này có rất nhiều người có quyền thế, nhưng mà không hiểu rốt cuộc Khương Tu Võ nhằm vào ai.
Phùng Đại Xuân đã chuẩn bị xong xe đẩy nhỏ, chỉ chờ ném Quý lão tam lên xe.
"Hậu viện của nhà tri phủ"
Khương Tu Võ cười lạnh, bọn lưu manh lẻn vào hậu viện lưu hương trộm ngọc chắc chắn sẽ bị đánh đến mức mẹ cũng không nhận ra, dù Quý bà tử dùng tiên bạc mơi móc quan hệ, chạy gãy chân cũng chẳng làm ra trò trống gì.
"Quý lão tam làm việc ác, chúng ta đành phải ra tay tàn nhẫn."
Khương Tu Võ không nói lời vô nghĩa, ném người lên xe đẩy rồi chở đi, chạy thẳng đến nhà tri phủ.
Đối với hậu trạch, đây là lần đầu tiên Khương Tu Võ đến, hắn cũng không rõ lắm, chỉ thấy trong sân có một cái đèn chiếu sáng, hắn không nói hai lời, kéo vạt áo của Quý lão tam rồi lưu loát nhảy qua cửa nhà, ném người vào đó.
Rồi sau đó, hắn nhẹ nhàng nhảy ra. Phùng Đại Xuân thấy thế, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra đã giải quyết xong mọi chuyện.
Ném người vào nhà sáng đèn cũng tốt, ít nhất cũng có thể phát hiện ra Quý lão tam một cách kịp thời.
Giờ phút này, trong sân hậu viện nhà tri phủ.
Nha hoàn Hồng Trù đến phòng trà xách nước, nhìn thấy Quý lão tam nằm trên mặt đất, nàng rất bình tĩnh mà thông báo với tiểu thư nhà mình.
"Tiểu thư, ban đêm có một kẻ áo đen ném đồ vào trong sân của chúng ta"
Hồng Trù nói chuyện không nhanh không chậm, giọng điệu rất vững vàng.
Nguyễn Miên Miên đang chải đầu trước gương đồng, nghe thế thì nhướng mày hỏi: "Ném cái gì?"
Coi sân nhà nàng như bãi rác à, nấu như ném vàng bạc châu báu, vậy thì nàng sẽ miễn cưỡng buông tha cho đối phương.
"Ném người."
Người này bị chặt mất một ngón tay, thoạt nhìn giống như dân cờ bạc.
Hồng Trù đáp: "Hồng Lí đã phát hiện ra kẻ áo đen kia, đang đuổi theo sau."
Đối với người tặng món quà lớn như thế cho tiểu thư nhà mình, dù sao cũng phải săn sóc một chút, có qua có lại.
"A"
Nguyễn Miên Miên cẩn thận nhớ lại, gần đây nàng luôn ở trong phủ, hình như không đắc tội với người nào.
"Tiểu thư, người kia tỉnh rồi. '
Một nha hoàn khác tên Hồng Thường đứng ở bên ngoài, dùng chân đá đá Quý lão tam.
"Đây là đâu?" Đầu Quý lão tam đau đến mức như muốn nứt ra, phát hiện bản thân hình như đang ở trong khuê phòng của nữ tử, hắn còn ngửi được mùi thơm mơ hồ.
Chẳng lẽ, thiếu nữ trước mắt chính là nữ tử bán rẻ tiếng cười mới tới hoa lâu?
Nghĩ đến đây, Quý lão tam không hiểu rõ tình hình mà nuốt nuốt nước miếng, không tệ, dáng người này rất nóng bỏng.
"Thế sao?"
Hồng Thường dùng một tay đã khống chế được Quý lão tam, chỉ hai ba động tác đã treo hắn lên giá sắt.
Nguyễn Miên Miên nghe thấy tiếng động, thong thả bước ra, sau khi nhìn thấy Quý lão tam thì lập tức nhíu mày nói: "Đúng là rác rưởi."