Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 190 - Chương 190: Xứng Đáng

Chương 190: Xứng Đáng Chương 190: Xứng ĐángChương 190: Xứng Đáng

Sắp đến tết rồi, vì vấn đề bình an nên cũng không thể để hái hoa tặc cứ hoành hành ngang dọc như vậy được.

Là một cư dân bị lưu đày đến biên thành, Khương Tu Võ tích cực giữ gìn yên ổn bên trong thành, đây là trách nhiệm của hắn.

Đương nhiên, Nguyễn Miên Miên nói rõ ràng, chỉ cần bắt được hái hoa tặc thì tri phủ nha môn sẽ khen thưởng một trăm lượng bạc.

Chỉ cần nhận được thưởng cho chuyện này, Khương Tu Võ chưa nói, hắn hạ quyết tâm lấy được tiền sẽ tặng lễ vật cho cả nhà, đoạt đi kế hoạch của đại ca Khương Tu Văn lúc trước để tặng hoa lụa cho Khương Bảo Châu trước.

"Nhị ca, có thể tạm thời không nói cho nương, nhưng ta phải chuẩn bị chút đồ vật cho huynh đã."

Khương Tu Võ đi tính sổ, Khương Bảo Châu vội vàng tiến vào trong không gian chọn lựa, cuối cùng tìm được bình nước ớt cay.

Bản thân Khương Tu Võ có võ, sử dụng nước ớt cay càng thêm nhanh và tiện hơn so với gậy điện.

Cuối buổi, Tiền Ngọc Lan tới một chuyến, tối hôm qua cũng may được người Khương gia giúp đỡ, nàng ấy không chỉ mất thanh danh, ngược lại còn được bồi thường hai trăm văn.

Tiền Ngọc Lan thương lượng với tổ mẫu là Tiền bà tử, đưa tới lạp xưởng ngọt do chính tay nàng ấy làm, thuận tiện tặng cho Khương Bảo Châu một khối vải dệt cùng chỉ thêu có chất lượng tốt.

“Muội nói muốn làm túi tiền, vừa lúc ta đi thêu phường nên thuận tiện mang cho. muội một phần."

Về làm túi tiền, trong đó có rất nhiêu nguyên vật liệu.

Tiền Ngọc Lan lo lắng Khương Bảo Châu không hiểu, bị người của phường thêu lừa gạt.

"Đa tạ Ngọc Lan tỷ tỷ."

Khương Bảo Châu nói lời cảm ơn rồi giữ Tiền Ngọc Lan ở lại để ăn cơm.

"Không được."

Tiền Ngọc Lan suy nghĩ một chút, vẫn từ chối ý tốt của Khương Bảo Châu.

Ở nơi quê nhà mà có nhiều mối quan hệ cũng là chuyện tốt, nhưng với thân phận của nàng ấy thì đã không có cách nào qua lại tự nhiên như trước đây.

Hiện nay hàng xóm rất đồng tình với nàng ấy, nhưng nàng ấy không thể không hiểu chuyện, nếu mà cứ luôn chiếm tiện nghỉ ở Khương gia thì có thể mọi người sẽ nói ra lời khó nghe.

"Ta lấy cho tỷ mấy khối xương lớn."

Vào đông lạnh, ăn thịt mỗi ngày cũng đều sẽ không thấy chán.

Khương Bảo Châu dùng bí quyết riêng để hầm xương cốt, dường như thịt muốn rời ra khỏi xương nhưng lại không bị khô, mùi hương nồng đậm, Tiền bà tử có răng không tốt cũng có thể ăn được.

Hai người vừa mới đi đến trước cửa viện đã thấy Quý đại nương ngồi ở cửa nhà khóc la rung trời.

"Lão đại, lão nhị, các ngươi là hai tên khốn, nhìn thấy tam đệ ở lao ngục, lại thấy chết mà không cứu sao?”

Quý đại nương liều mạng đấm cửa, khóc như muốn chết ngất đi.

"Nương, ngài không thể càng ngày càng bất công thết"

Quý gia lão đại đứng ở trong viện, oán giận nói: "Trước kia ngài thiên vị tam đệ, ta cùng nhị đệ nhịn vì hắn là nhỏ nhất, cho dù về sau nhường cho hắn một ít gia sản cũng tốt."

Có người nương bất công, tam đệ lòng dạ không tốt, làm cả nhà bọn họ đều thành loại chó thấy chó ghét.

Trong quá khứ thì hai huynh đệ có thể da mặt dày mặc kệ mọi chuyện, nhưng hiện tại tình huống không giống như trước nữa.

Quý lão tam lẻn vào sân sau nhà tri phủ, còn động thổ trên đầu thái tuế, gặp tai ương lao ngục thì bọn họ biết cứu người như thế nào?

"Đó là tam đệ của các con, cốt nhục chí thân, sao các con có thể trơ mắt mà nhìn hắn ăn cơm tù?"

Quý đại nương khóc đến khàn cả giọng, không nghĩ tới hai nhi tử không chỉ nhân tâm mặc kệ đệ đệ mình, lại còn muốn bỏ đá xuống giếng. Bọn họ là người một nhà mà!

“Nương, cũng không phải chúng ta sai lão tam lén vào sân sau nhà tri phủ!"

Trong quá khứ, Quý lão tam thích đánh bạc thành tính, lại còn phá hủy danh tiết của cô nương nhà người ta, những lần như thế không biết hai huynh đệ đã giúp đỡ bao nhiêu lần rồi.

Nương nói muốn phá hỏng thanh danh của Tiền Ngọc Lan, muốn phân lão tam ra, hai người đều không cản trở.
Bình Luận (0)
Comment