Chương 191: Một Bức Thư Nhà
Chương 191: Một Bức Thư NhàChương 191: Một Bức Thư Nhà
Tối hôm qua đã thỏa thuận là sẽ đến nhà Tiền Ngọc Lan, kết quả lão tam lại chạy tới trộm đồ, đúng lúc ấy lại bị bắt được thì bọn họ còn có cách gì chứ?
Người mà Quý lão tam đắc tội chính là quan phụ mẫu, cho dù tốn bao nhiêu bạc, đút lót bao nhiêu tiền thì cũng không có khả năng đưa người ra được.
"Cái rắm, trước kia có chỗ lợi thì các ngươi nhao nhao đi lên, hiện giờ lão tam gặp nạn, các ngươi làm ca ca thấy chết mà không cứu thì còn có lý sao?”
Quý đại nương không sợ việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, chính là muốn quê nhà nghe một chút về hai nhi tử bất hiếu của bà tal
"Nương, ngài có tiền riêng thì ngài đi làm đi, dù sao ta cùng lão nhị đã thành gia, nên không thể giúp được gì rồi."
Thái độ của Quý lão đại rất kiên quyết, Quý đại nương tức giận đến nỗi hai mắt đen xì, tức giận đến ngất xỉu.
Khương Bảo Châu thâm nghĩ một tiếng "xứng đáng”, sau khi đưa Tiền Ngọc Lan về nhà thì đóng cánh cổng nặng nề lại.
Nếu không phải do chuyện Quý lão tam làm thì sao Khương Tu Võ lại bị Nguyễn Miên Miên theo dõi rồi phải đồng ý làm mồi dụ hái hoa tặc được?
Nghĩ đến nhị ca sắp trở thành đồ ăn trong mâm của hái hoa tặc, Khương Bảo Châu không thoải mái một chút nào.
Quý gia bên cạnh nhảy nhót cả ngày, Quý lão tam đã đền tội, còn lũ đồng lõa vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, nhưng cũng không thể buông tha.
Khương Bảo Châu đã có cách xử lý người Quý gia. Đến bữa cơm chiều, cả gia đình đều có mặt đông đủ, ngoại trừ Khương Tu Văn đang ở bên ngoài.
Ban ngày có cô nương nhà người tìm tới cửa, Khương Bát Đấu có nghe thấy, sắc mặt ông phức tạp mà nhìn Khương Tu Võ một cái rồi nói: 'Lão nhị, con cũng già đầu rồi, nếu mà có nhìn trúng cô nương nào thì nói với nương con."
Những chuyện như chuyện cầu hôn này, không nên để cho nhà gái tìm tới cửa.
Trong nhà có quy củ về thứ tự lớn nhỏ, nhưng mà nếu có người thích hợp thì cũng không cần để ý tới tên tiểu tử Khương Tu Văn kia.
"Cha, con không nhìn trúng cô nương nào, với lại nếu muốn thành thân thì cũng phải là đại ca trước."
Khương Tu Văn không có mặt ở đây nên cực kỳ thích hợp làm kẻ chết thay. Đối lập với Khương Tu Văn kia, Khương Tu Võ cho rằng mình là kẻ chậm chạp, hắn còn cần học tập nhiều hơn.
"Hay là cô nương kia tới tìm đại ca con?"
Khương Bát Đấu suy nghĩ gì đó, nhìn qua Khương Tu Văn càng giống mặt người dạ thú hơn, càng được hoan nghênh hơn lão nhị Khương Tu Võ.
Khương Tu Võ: "..."
Cha quá khinh thường người, hắn không phục!
Còn chưa ăn cơm thì tiền viện đã vang lên tiếng gõ cửa.
Phùng Đại Xuân mở cửa, phát hiện người tới chính là Thanh Y, người bên cạnh Thẩm Hoài Dung.
Đến đúng giờ cơm, Thanh Y vui mừng khôn xiết.
"Thanh Y, sao Thẩm đại nhân không tới?"
Khương Bảo Châu nhìn chằm chằm phía sau Thanh Y, bỗng nhiên có chút thất vọng.
Nàng làm tương xương cốt lớn, lại xào cọng hoa tỏi non mới trông được, đều là những món ăn rất ngon.
Cảm nhận được tầm mắt mọi người đều đặt ở trên người mình, Khương Bảo Châu lập tức phản ứng lại, giảng hòa nói: "Ta cho rằng Thẩm đại nhân sẽ mang theo đại ca ta trở về!"
"Khương tiểu thư, công tử nhà tiểu nhân phái tiểu nhân tới một chuyến, nói là muốn lấy hạt dưa mà quý nhân trong quân doanh đều muốn ăn."
Câu chuyện mà Khương Tu Võ dùng để lừa dối kia đã truyền tới lỗ tai của Thẩm Hoài Dung ở đại doanh thành bắc.
Chuyện quân doanh bận rộn nên Thẩm Hoài Dung không thoát thân được, vì vậy đã phái Thanh Y tới cửa.
Thuận tiện giao một phong thư nhà do Khương Tu Văn viết.
Khương Tu Văn sắp rời nhà được một tháng, cũng sắp đến sinh nhật hắn rồi.
Khương Tu Văn không ở đây, không có người đấu võ mồm, Khương Bát Đấu cảm thấy rất nhàm chán.
Ông hứng thú bừng bừng mà mở thư nhà ra, muốn đọc cho Văn thị cùng nhi nữ nghe, kết quả lại ngẩn người.
"Lão gia, sao ông không đọc thế, Tu Văn nói gì thế?"
Văn thị sốt ruột thúc giục, sắc mặt Khương Bát Đấu càng ngày càng đen.
Tên nghịch tử Khương Tu Văn kia, viết cái thư nhà mà còn muốn khoe mẽ, toàn bộ bức thư đều là tiếng man thì làm sao ông có thể hiểu được? Tên tiểu tử thối kia, tuyệt đối là cố ý!
"Nương, hay là để con đọc cho."
Cha là người thích thể diện, xem không hiểu cũng nhất định sẽ không nói ra.
Khương Bảo Châu nhận lấy thư từ rồi cười nói: "Chữ đại ca viết cẩu thả quá, thật là khó phân biệt."
Nói như thế là vì muốn cho Khương Bát Đấu một cái bậc thang đi xuống.
Chỉ không đến một tháng mà tiếng man của Khương Tu Văn đã tiến bộ thần tốc, có vài từ là Khương Bảo Châu vừa mới tự học ngày hôm qua, không ngờ đại ca lại biết rồi.