Chương 199: Lên Thuyền Giặc
Chương 199: Lên Thuyền GiặcChương 199: Lên Thuyền Giặc
“Đại Phi, ngươi có từng suy xét đến việc làm người hầu?”
So với việc đâm đầu vào quân doanh sống chết không rõ, còn chẳng bằng ở lại Khương gia làm việc.
"Khương tiểu thư, ta..."
Đại Phi chưa bao giờ suy xét đến việc làm người hầu, hắn cũng xem như là người có tiền án, không có gia đình giàu có nào mướn hắn.
"Ngươi cứ nghe ta nói xong đã."
Suy nghĩ của Khương Bảo Châu rất rõ ràng, nói rõ tình hình của gia đình mình.
"Bây giờ nhà ta đang kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng năm sau sẽ khai trương một Xưởng ủ rượu."
Xưởng ủ rượu liên quan đến dụng cụ, đơn thuốc nên Khương gia sẽ chỉ dùng hạ nhân có văn tự bán đứt.
"Cha mẹ ta sẽ không cố tình gây chuyện, tình tính rất tốt."
Nghĩ đến cha Khương Bát Đấu, Khương Bảo Châu cảm thấy hơi ê răng, nàng vẫn mặt dày tiếp tục lừa dối: "Đến nhà ta làm việc, mỗi tháng ngoại trừ tiền tiêu vặt thì sẽ được chuẩn bị quần áo bốn mùa, ăn ngon, ở nơi tốt."
Ăn ngon, chủ nhà ăn cái gì thì người hầu ăn cái đó, bữa nào cũng có cá có thịt.
Ở nơi tốt, phòng ốc trong nhà cứ tùy ý sắp xếp.
Giường màn đệm chăn, bàn ghế, cho dù là bình hoa, vật trang trí bình thường thì chủ nhà sẽ chu cấp hết.
Không những thế, sẽ không tùy tiện đánh chửi, ngày lễ ngày tết có lì xì, mỗi năm khi đến sinh nhật cũng được tặng quà. Làm việc ở Khương gia, không chỉ là quan hệ giữa chủ nhân và người hầu, chỉ cần không lên mặt kiêu ngạo thì sẽ cố gắng đối xử bình đẳng như nhau.
"Ngài sẵn lòng thuê tôi về làm sao?"
Đại Phi không dám tin tưởng, rốt cuộc thanh danh của hắn rất tệ, chẳng tìm được bất kỳ công việc nào ở biên thành.
Cũng vì thế nên hắn mới muốn gia nhập vào quân doanh, cuối cùng cũng chỉ là vì miếng cơm, nhưng như thế, sẽ không có ai chăm sóc muội muội của hắn - Tiểu HỈ.
"Sẵn lòng, ngươi có thể dẫn theo muội muội của ngươi."
Việc trong nhà khá đơn giản, Tiểu Hỉ đi theo bên cạnh mẹ nàng Vân thị, lâu lâu xử lý mấy việc bếp núc cũng được.
"Đại Phi, cơ hội tốt như thế ngươi không nên bỏ lỡ, ta nói với ngươi, tất cả thức ăn trong nhà ta đều do tiểu sư muội ta nấu!"
Ngô Thông từng ăn thử đồ ăn vặt do Khương Bảo Châu làm, hận không thể ở lại Khương gia làm người hầu.
Nhưng mà mẹ hắn chỉ có một mình hắn, còn đang trông cậy vào hắn thi đậu tú tài để quang tông diệu tổ.
Khương gia tuyển người hầu, nếu mấy huynh đệ còn lại sẵn lòng đến thì Khương Bảo Châu cũng rất hoan nghênh, nhưng hôm nay nhà cửa vẫn còn chật hẹp, tạm thời không thể chứa nhiều người như thế.
"Các ngươi có thể suy xét mấy ngày."
Rốt cuộc đây là chuyện cần sự thận trọng, bên Khương Bảo Châu cũng không nóng nảy.
"Khương tiểu thư, nếu ngài nhìn trúng ta thì ta có thể ký khế ước ngay bây giờ."
Cũng không biết Đại Phi lấy dũng khí từ đâu ra, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu trước mắt không giống với những người khác, chẳng sợ là làm người hầu thì cũng không có cảm giác làm chó.
Cả đám bọn họ, nếu không ký khế ước bán mình thì đúng là không bằng một con chó.
Trong lòng bỗng nảy lên cảm giác ấm áp, giống như bản thân nhận được sự tín nhiệm.
Đương nhiên, Đại Phi, Bàn Tử, Sấu Hầu và Hoàng Mao đều bị Khương Bảo Châu lừa, giống như làm người hầu cho Khương gia cũng là một việc khó lường.
"Lão đại!"
Hai mươi mấy huynh đệ còn lại thấy thế thì cũng không suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ dựa vào mấy câu nói ngắn ngủn của Khương Bảo Châu mà toàn bộ đều bước lên trên thuyền giặc. Tiểu thư nói, sẽ cho bọn họ một cuộc sống yên bình, sau này không còn ai khinh thường họ nữa.
Những thân thích đã sớm cắt đứt qua lại với bọn họ kia về sau sẽ mắt trông mong tới cửa cầu xin bọn họ.
Dù sao ở trong nhà cũng không được người ta thích, còn không bằng xông vào thử một lần, lỡ như lại có cơ hội xoay người.
Đêm đó, thu được hai mươi mấy khế bán mình vào tay.
Chờ đến khi Khương Bảo Châu bảo mọi người giải tán thì cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Về đến nhà, nàng nói lại chuyện này cho mẹ Văn thị, hai mẹ con đang ngồi trong không gian uống trà uống chuyện phiếm.