Chương 200: Không Chỉ Thật Thà Mà Còn Dễ Bị Lừa
Chương 200: Không Chỉ Thật Thà Mà Còn Dễ Bị LừaChương 200: Không Chỉ Thật Thà Mà Còn Dễ Bị Lừa
Đối với việc bỗng dưng có hai mươi mấy người đàn ông trai tráng đến làm người hầu, đầu tiên Văn thị phun một ngụm nước, sau đó hỏi: "Con vẫn chưa cho người †a tiền bán mình sao?”
"Bọn họ không cần”
Khương Bảo Châu võ đầu, nàng chỉ đưa mười lượng bạc đã thương lượng lúc trước.
Văn thị nhìn chằm chằm con gái một lát, tấm tắc thành tiếng bảo: "Cha con nói bá tánh ở phía Bắc rất thật thà, xem ra không chỉ thật thà mà còn dễ bị lừa nữa"
Khương Bảo Châu: "..."
Lập tức có thêm nhiều người đến ở như vậy không hề nằm trong kế hoạch của Khương Bảo Châu, xem ra việc mua nhà Quý gia phát huy tác dụng rồi.
Khương gia vẫn còn mấy phòng trống, dọn dẹp Quý gia ở bên cạnh thì cũng miễn cưỡng đủ chỗ.
Năm đầu, đành phải tạm chấp nhận dọn vào ở trước.
Sau khi đầy đủ, Khương Bảo Châu định dạy bọn họ cách chế biến hạt dưa và đậu phộng ngũ vị hương, mở rộng quy mô sản xuất.
Chắc chắn lúc mới bắt đầu sẽ hơi khó khăn, các bá tánh vẫn còn ác cảm với bọn họ.
"Nghề nhà chúng ta cần nhiều người làm đến thế sao?"
Văn thị thấy khó hiểu, hai mươi mấy người đã đủ để mở một xưởng làm hạt dưa luôn rồi.
"Nếu chỉ bán ở biên thành thì một mình nhị ca con là đủ rồi." Khương Bảo Châu đang nghĩ nhân lúc giá thị trường đang ở mức hợp lý thì tạo một thương đội nhỏ, bán quanh thành trì, kiếm một khoản tiền.
Nhóm Đại Phi làm nghề đòi nợ nên cũng quen với đường xá quanh thành trì, xem như có kinh nghiệm lại luyện quen tay.
Nếu muốn thuê thương đội thì cũng mất khoảng mấy chục lượng bạc, còn phải sâu lo về việc lỡ như thương đội lén lấy bớt tiền.
Sau đó, Khương Bảo Châu đi sang bên cạnh, xếp mấy chiếc giường tầng trong nhà kho vào nhà mới.
Giường sưởi của Quý gia có thể chứa mười mấy người, nhưng để mọi người nằm chen chúc nhau cũng không phải là cách.
Không gian có hạn, Khương Bảo Châu cất chiếc tủ quân áo rách nát vào trong viện, giữ lại làm củi nhóm lửa. Tủ quần áo, giấy dâu, màn vải dày dặn, còn có một số món đồ trang trí nữa, Khương Bảo Châu để lại hết.
Giải quyết xong chuyện này, nàng lại chạy vào nhà kho trong không gian tìm kiếm.
Văn thị thấy con gái bận trước bận sau, cười hỏi: "Sao con lại lấy cao da lừa ra? Đây là thứ tốt."
Đến bây giờ, Văn thị vẫn chưa thể tiếp thu sự thật con gái có không gian, cứ cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Hai ngày nay đúng lúc thèm ăn, lại đi vào trong không gian tự dựng một căn bếp nhỏ riêng cho mình.
Nồi lẩu cay rát, thái từng miếng thịt bò bỏ vào trong, nêm nếm thêm chút đầu mè, Văn thị ăn uống thỏa thích.
"Mẹ của Bàn Tử khá yếu, rất thích ăn canh thuốc bắc, trong không gian con có dược liệu nhưng không tiện lấy ra, nên định tặng bà ấy một chút cao da lừa ăn bổ dưỡng."
Bàn Tử là một người có lương tâm, dùng ân huệ này để thu mua, Khương Bảo Châu không lỗ.
Muốn ngựa chạy tốt thì phải cho ngựa ăn cỏ.
Khi Bàn Tử đã không còn nỗi lo gì thì mới có thể tập trung làm việc.
Vẫn phải cho mọi người bạc bán mình, cứ dựa theo giá thị trường mà trả, một người hai mươi lượng, hơn nữa còn tiền tiêu vặt tháng đầu tiên, mỗi người được nhận hai lượng bạc.
Đãi ngộ ở Khương gia, còn tốt hơn cả những gia đình giàu có trong kinh thành.
"Mẹ, phải tiêu hết số bạc này thì mới có thể kiếm lại."
Khương Bảo Châu sợ Văn thị xót tiền, nàng biết sau sự việc lên đoạn đầu đài rồi bị lưu đày thì Văn thị vẫn luôn ôm tâm trạng hễ chạm vào là nổ ngay của một tiểu phú.
"Mẹ chỉ là một người không có kiến thức, cho nên không tham gia vào chuyện này."
Suy nghĩ của Văn thị không giống Khương Bảo Châu, nhưng bà hiểu con gái nhiều hơn.
"Chờ đến khi con giải quyết xong, có việc gì thì cứ sai nhị ca con đi làm."