Chương 204: Thu Mua Lòng Người
Chương 204: Thu Mua Lòng NgườiChương 204: Thu Mua Lòng Người
Lần này, Khương Tu Võ sẽ xen lẫn vào trong đám người làm công phá băng kia, thả mồi chờ hái hoa tặc mắc câu.
"Vậy được rồi"
Khương Tu Võ đồng ý rồi, cũng coi như có cái cớ báo cho người nhà một tiếng.
Cùng lúc đó, có một phụ nhân gầy yếu đến cổng Khương gia.
Phùng Đại Xuân nhìn thấy sắc mặt phụ nhân vàng vọt, đi đường không vững thì vội vàng mở cửa mời người vào trong.
Hắn không sợ người này tới ăn vạ, chỉ định rót một chén nước cho bà ta.
"Chị dâu, trời lạnh, ngươi uống một chén nước rồi tiếp tục lên đường."
Đối với Phùng Đại Xuân mà nói, làm chút việc thiện trong khả năng cho phép thì không tính là gì.
Mới vừa rồi có người tới truyền tin, nói với hắn là từ nay về sau không cần lo lắng vì Phùng gia nữa.
Hai huynh đệ Phùng gia đều sắp bị đưa đến quân doanh.
Lỗ tai thanh tịnh, Phùng Đại Xuân thở phào nhẹ nhõm.
"Nơi này là Khương gia phải không?"
Mẹ của Bàn Tử nhìn thấy cánh cổng bị vỡ một góc, suy nghĩ hình như lần này Bàn Tử không lừa bà ấy.
Trong quá khứ, Bàn Tử đi ra ngoài làm người xấu, giúp quán đánh bạc đòi nợ, mỗi lần nhớ đến điều này bà đều khóc vài lần, hận không thể chết đi không làm liên lụy đến nhi tử.
Nếu không có người mẹ ốm yếu là bà thì Bàn Tử cũng sẽ không đi nhâm đường. Tối hôm qua Bàn Tử về nhà nói đã bán mình làm hạ nhân, mẹ Bàn Tử còn nửa tin nửa ngờ, lo sợ nhi tử chạy đến hoa lâu làm việc.
"Chị dâu, ngươi là mẫu thân của Bàn Tử à, là người một nhà."
Bàn Tử đang ở cách vách, Phùng Đại Xuân rót nước ấm cho mẹ Bàn Tử, sau đó đứng lên đi gọi người.
Cách vách, hai mươi mấy tiểu tử đang bận đến khí thế ngất trời, mọi người đều có sức lực, làm việc rất nhanh nhẹn, đã đọn dẹp phòng đến chỉnh tề ngay ngắn.
Không thể không nói, tiểu thư thật sự rất có lòng, ngay cả chén đũa mua cho bọn hắn cũng là không giống nhau.
Như vậy mọi người ăn cơm hay uống trà, chỉ cần nhớ rõ họa tiết là có thể dễ dàng phân biệt.
Không chỉ như vậy, nhà bếp còn có cái giá để đồ vật có thể đóng cửa lại, chén đũa được sắp ngay ngắn.
"Đại Xuân thúc, ngươi mau vào trong ngồi đi!"
Bàn Tử nhìn thấy Phùng Đại Xuân, vội vàng mời người đi vào.
Bận việc một buổi sáng, bọn họ cũng muốn khoe khoang một chút.
Chăn bông đều là chăn mới, còn được phơi nắng qua, bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ đến cuộc sống tốt như vậy.
"Không được"
Phùng Đại Xuân xua tay, hắn là tới để báo tin mẹ Bàn Tử tới.
"Mẹ ta tới?"
Bàn Tử sợ tới mức co rúm lại, trước kia hắn vẫn luôn nói dối, cho nên mẹ hắn mới không tin.
Hắn vội vàng chạy đến cửa phòng cách vách, Bàn Tử thở ra một hơi, Khương Bảo Châu đang chiêu đãi mẹ của hẳn.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười cùa mẹ hắn, dáng vẻ như không có một chút khúc mắc nào.
"Tiểu thư."
Bàn Tử nhìn thấy Khương Bảo Châu thì vội vàng hành lễ, hắn không thể ngờ chỉ cần một đêm là có thể bò ra từ vũng bùn.
"Bàn Tử, ngươi đến y quán lớn nhất trong thành mời một lang trung về đây."
Khương Bảo Châu đưa một thỏi bạc cho Bàn Tử: "Người ta nói bốc thuốc đúng bệnh, bá mẫu uống thuốc lâu như vậy mà chưa thấy đỡ, nói không chừng là không đúng bệnh."
Thời buổi này, trong nhà có một người bệnh là có thể kéo sụp một đại gia đình đến nông nỗi bán nhỉ bán nữ.
Cha Khỉ Ốm bệnh nặng, điều kiện trong nhà còn không bằng Bàn Tử.
"Tiểu thư, tiểu nhân có tiền."
Khương Bảo Châu cho 22 lượng, đều ở trong tay Bàn Tử.
"Tiền của ngươi để dành đi, khám bệnh cho bá mẫu là tấm lòng của ta."
Trong việc thu mua lòng người này, Khương Bảo Châu rất có cách, lập tức làm Bàn Tử cảm động đến rối tinh rối mù, ra khỏi cổng là lập tức gào khóc.
Khương Bảo Châu mời lang trung khám bệnh cho mẹ Bàn Tử, kê đơn thuốc, lại nhờ lang trung đi đến nhà Khi Ốm và mấy hạ nhân khám bệnh.
Tiền kê thuốc nàng sẽ gánh vác tất cà.