Chương 209: Tới Thôn Đại Hà
Chương 209: Tới Thôn Đại HàChương 209: Tới Thôn Đại Hà
Không ngờ chuyến đi lần này, qua năm ngày mà Đại Phi vẫn chưa về, chỉ có Khi Ốm trở về truyền tin.
"Tiểu thư, mấy ngàn cân hạt dưa ngũ vị hương và đậu phộng của chúng ta chuyển đến thành bên cạnh đã bị mua sạch."
Hoàn toàn chưa đến tay bá tánh mà là các chủ nhân quán rượu đã thu mua hết.
Hạt dưa ngũ vị hương mười lăm văn một cân, cùng giá với đậu phộng.
"Vậy tại sao lại chậm trễ vài ngày?"
Thương nhân khôn khéo có ở khắp mọi nơi, nói không chừng chủ nhân quán rượu đã từng đến biên thành, đã từng ăn hạt dưa ngũ vị hương nên biết được nhà mình buôn may bán đắt.
"Toàn bộ tiền bạc dùng để mua chân giò phú quý, còn có bánh hoa quế của cửa hiệu lâu đời ở thành bên cạnh."
Khi Ốm lấy ra một quyển sách nhỏ, sắc mặt rất khốn khổ.
Họ đòi nợ trong sòng bạc, nhưng họ có thể đọc được một vài chữ, ngoại trừ những con số thì còn lại đều không biết viết.
Vì vậy, tất cả các loại hàng hóa mua được đều thay thế bằng các ký hiệu như vòng tròn và tam giác.
Khi Ốm nhớ kỹ nên giải thích cho Khương Bảo Châu.
Các huynh đệ mang theo mì ăn liền, hầu như không tiêu gì trên đường.
Sau khi đến thành bên cạnh, mọi thứ được bán hết trong vòng một ngày, Đại Phi đã nảy ra một ý tưởng.
Vận chuyển hàng hóa từ biên thành quá rắc rối, không bằng thuê một tiểu viện ở thành bên cạnh.
Đại Phi đã nhập hạt dưa và đậu phộng, lần này Khỉ Ốm trở về, phải mang một cái lò nướng trong nhà đi để làm đậu phộng.
Hai chỗ làm ăn ở biên thành và thành bên cạnh được tiến hành cùng một lúc, lợi nhuận sẽ tăng gấp đôi.
"Đại Phi nói, chắc chắn tiểu thư sẽ đồng ý."
Khi Ốm cảm thấy Đại Phi làm việc có hơi độc đoán, dù sao cũng nên hỏi ý kiến của tiểu thư trước rồi mới quyết định.
"Đúng vậy."
Từ lâu Khương Bảo Châu đã phát hiện Đại Phi là một hạt giống làm ăn tốt.
Đại Phi đã nắm được các loại gia vị mà phương thuốc cần có, nhưng để đảm bảo an toàn nên hẳn không đi ra ngoài mua mà là bảo Khỉ Ốm tiện thể mang về. "Tiểu thư, nếu ngài đã đồng ý, vậy tiểu nhân sẽ nhanh chóng trở về."
Nếu nhanh thì trước khi trời tối Khi Ốm có thể gặp được A Phi, họ đã bận rộn cả đêm, sáng mai sẽ mở quán.
"Đúng rồi, tiểu thư, bánh hoa quế và chân giò phú quý này, nếu không dễ bán thì có thể đưa đến nhà Chu đại thiện nhân ở thành Nam.
Chu gia nổi tiếng thích ăn, trước kia để ăn được những thứ này còn phải đặc biệt phái người đến thành bên cạnh mua.
Bọn họ định giá cao hơn một chút, cộng thêm phí chạy vặt thì chắc chắn Chu gia sẽ đồng ý.
"Được rồi, trước tiên ngươi đừng vội đi, theo ta vào nhà kho lấy đồ ăn đã"
Khỉ Ốm đi theo sau lưng tiểu thư nhà mình, nói gì nghe nấy, vẫn còn hơi lờ mờ.
Chờ khi hắn ta ra khỏi cổng nhà và đi được một đoạn thật xa, Khi Ốm mới chợt nhận ra trên xe ngựa chất đây đồ ăn ngon. Nào là bánh bao nhân thịt, bánh có nhân, bánh bao cuộn, bánh rán hành, còn có thịt hấp do tiểu thư làm.
Tiểu thư thật sự quá tốt với bọn họ.
Khỉ Ốm lau nước mắt rồi đi ra ngoài, không ai nhận ra hắn ta đúng không?
Mắt thấy sắp bước sang tháng chạp, lẽ ra nên đến đông chí nhưng khí hậu bỗng nhiên ấm áp lạ thường.
Đã mấy ngày không có tin tức gì về nhị ca Khương Tu Võ, Khương Bảo Châu đã bàn bạc với cha mẹ là sẽ đến thôn Đại Hà một chuyến.
Đi một chuyến thăm nhị ca và gửi một ít thức ăn.
Người khác không biết, nhưng trong lòng Khương Bảo Châu biết rõ, Khương Tu Võ nhận nhiệm vụ làm mồi nhử. Đã mấy ngày rồi, tên hái hoa tặc đồng tính vẫn chưa căn câu sao?
Đợi đến thôn Đại Hà, xa xa, Khương Bảo Châu đã nhìn thấy Bàn Nha đang xách một thùng nước.
"Bảo Châu, sao lại là cô?"
Bàn Nha nghĩ mình đã nhìn nhầm, dụi mắt để cẩn thận phân biệt, đó thật sự là Khương Bảo Châu.
"Bàng Nha, cô nói cô tới nhà tìm ta, ta chờ cô đã lâu rồi."
Nàng không ngờ lại gặp được Bàn Nha ở thôn Đại Hà. Khương Bảo Châu vội vàng xuống xe ngựa, giúp Bàn Nha xách thùng.