Chương 208: Vẽ Bánh Nướng Lớn
Chương 208: Vẽ Bánh Nướng LớnChương 208: Vẽ Bánh Nướng Lớn
Mấy hạ nhân bọn họ mang lòng cảm ơn, bị Văn thị nhìn thấu.
Văn thị đặc biệt gọi Bàn Tử tới, nói hắn không ăn hết mười lăm cái bánh bao thì không được rời khỏi bàn ăn.
Mười lăm cái bánh bao là lượng cơm của Khương Tu Võ.
Cho dù Tiểu Hỉ có sức ăn nhỏ thì ba cái bánh bao cũng không đủ ăn.
"Trong nhà không thiếu một miếng ăn, ăn không đủ no thì sao có thể làm việc?"
Văn thị rất săn sóc hạ nhân mới, mấy người Đại Phi cũng không phải là người không biết cảm ơn.
Trời chưa sáng đã thức dậy làm việc, làm hạt dưa ngũ vị hương và đậu phộng, chỉ qua mấy ngày đã làm ra mấy ngàn cân, làm Khương Bảo Châu sợ ngây người. Vì vậy Khương Bảo Châu sợ chất lượng không đạt tiêu chuẩn, nàng lấy mẫu kiểm tra, phát hiện chất lượng còn tốt hơn nàng làm.
"Tiểu thư, ở phương bắc, vào tháng chạp chính là đến năm mới."
Tháng chạp, các bá tánh không hề dè dặt mà tích trữ hàng hóa, có thể nói là rất hào phóng, bình thường những đồ vật không dám ăn cũng sẽ mua về nếm thử.
Hạt dưa ngũ vị hương và đậu phộng nổi tiếng biên thành, không có lý nào ở các thành bên cạnh lại không bán được.
Đặc biệt là đậu phộng, Đại Phi làm hai loại hương vị là ngũ vị hương và vị tỏi, dự định trực tiếp cung cấp hàng hoa cho quán rượu.
"Tiểu nhân đã tính toán qua, chúng ta chuyển hàng hóa qua đó, chỉ phí cho mỗi cân sẽ tăng lên khoảng hai văn tiền." Đến nỗi giá cả thì còn có thể lại tăng lên một chút.
Vật có số lượng càng ít thì càng có giá trị, bọn họ vừa đi là các bá tánh thành bên cạnh sẽ rất khó mua được.
Một chiếc xe ngựa không đủ dùng, Đại Phi quen biết một tiểu nhị làm trong tràng mua bán xe ngựa, có thể mượn một chiếc xe ngựa của tràng bán xe ngựa trước, chờ việc kinh doanh đi vào quỹ đạo lại nói sau.
Cùng đạo lý này, thành bên cũng có một số đồ vật ít có ở biên thành, lúc trở về bọn họ cũng không về tay không, lại chứa đầy một xe ngựa hàng hóa, đến biên thành đầu cơ trục lợi, như vậy có thể kiếm được hai phần lợi nhuận.
Lúc trước Đại Phi đến thành bên thu nợ, biết được có một nhà phú quý làm điều này rất tốt.
Vào đông mang món lạnh về sẽ không bị hỏng, chỉ là Đại Phi không có đủ tin tưởng, không biết có thuận lợi bán được ra hay không.
"Cứ yên tâm lớn mật mà làm đi."
Dùng người thì không nghỉ người, nghỉ người thì không dùng người.
Khương Bảo Châu có không gian trong tay, nàng là người không sợ thất bại nhất.
Bán không được, vậy tích trữ cho nhà mình ăn, dù sao trong nhà cũng nhiều người, coi như tích trữ hàng.
"Tiểu thư, ngài thật sự tin tưởng tiểu nhân."
Đại Phi dở khóc dở cười, lần nào cũng phải nhắc nhở Khương Bảo Châu về những tiền án của mình.
"Con người phải nhìn về phía trước, ngươi cứ ôm lấy quá khứ như vậy là không có ý nghĩa." Có một số việc không thể nói đúng hay sai, ước nguyện ban đầu chỉ là vì một bữa cơm no.
Cha mẹ Đại Phi mất sớm, thân thích xem hắn và Tiểu Hỉ là Tang Môn tỉnh, nếu có người giúp đỡ thì bọn họ không đến mức đi tới bước này.
"Người chỉ cần còn một hơi là về sau cuộc sống của ngươi có thể tốt hơn tất cả bọn hắn."
Thuộc hạ cái gì cũng biết, thật bớt lo, Khương Bảo Châu chỉ cần nói lời dễ nghe an ủi, khích lệ, lại vẽ bánh nướng lớn là được.
Sau lời động viên to lớn thì Đại Phi lập tức tràn đầy tự tin.
"Tiểu thư, ngài nói rất đúng."
Đại Phi cho rằng, hắn không chút do dự ký xuống khế ước bán mình, tin tưởng một tiểu nha đầu còn nhỏ hơn mình vài tuổi là quyết định chính xác nhất, cũng là dũng cảm nhất của hắn.
Ăn ngon ngủ ngon, mỗi ngày các huynh đệ thuộc hạ đều cảm thán.
Làm đủ mấy ngàn cân hạt dưa ngũ vị hương và đậu phộng, Đại Phi dẫn người xuất phát, bọn họ đến thành trì gần nhất làm điểm dừng chân đầu tiên và cũng là thử sức.
Nếu mua bán thuận lợi thì trong vòng năm ngày đã đủ một chuyến đi tới đi lui.