Chương 207: Bên Trong Ẩn Chứa Huyền Cơ
Chương 207: Bên Trong Ẩn Chứa Huyền CơChương 207: Bên Trong Ẩn Chứa Huyền Cơ
Hai huynh muội ngồi ở một chỗ nói chuyện phiếm, Khương Bảo Châu tự tay làm chén mì trường thọ cho Khương Tu Văn, lại dựa theo sắp xếp của cha Khương Bát Đấu, lấy bánh kem và một ngọn nến ra.
“Đại ca, hứa nguyện đi!"
Khương Bảo Châu nhìn thấy rèm cửa hơi rung, suy đoán Thẩm Hoài Dung đang đứng ngoài cửa, chỉ là không tiện quấy rây hai huynh muội đoàn tụ nên mới không đi vào.
"Được."
Khương Tu Văn chắp tay trước ngực, trong lòng mặc niệm: "Hy vọng tiểu muội kiếm được nhiều tiền, gả cho người tốt, cả đời phú quý!"
Thật ra trước khi đi, cha Khương Bát Đấu có đến tìm hắn, bảo Khương Tu Văn hứa nguyện cả nhà thuận lợi hồi kinh, Khương Bát Đấu tiếp tục làm quan to nhất phẩm.
Nhưng theo Khương Tu Văn, hứa nguyện không phải là mơ mộng hão huyền.
Hắn không phải người nghe lời cha như vậy, quyết đoán thay đổi ước nguyện.
Dù cha Khương Bát Đấu có hỏi thì cũng chỉ là việc thuận miệng qua loa vài câu.
Buổi chiều, sắc trời mờ tối.
Khương Bảo Châu chào tạm biệt Khương Tu Văn, ra cửa liền gặp phải Thẩm Hoài Dung chờ đợi ở bên ngoài.
Vào mùa đông, hắn mặc mỏng manh, dáng người còn thẳng hơn cây trúc.
Nghe thấy phía sau có tiếng động, Thẩm Hoài Dung quay đầu lại, không ai biết hẳn đã đợi hơn một canh giờ. "Thẩm đại nhân!"
Nhiều ngày không gặp, trên mặt Khương Bảo Châu mang theo nụ cười, đưa cái rương cầm trong tay cho Thẩm Hoài Dung: "Tặng ngài."
Cũng là một hộp quà, bên trong có rất nhiều đồ vật, nhưng đa phần là thức ăn.
Đồ ăn ở doanh địa quá tệ, nàng thấy đại ca đã gầy một vòng.
"Sao lại đeo hoa lụa hồng?"
Thẩm Hoài Dung nắm thật chặt bàn tay trong ống tay áo, hắn mua một đôi hoa lụa hồng, tự mình chọn lựa, tự nhận là đẹp hơn đôi hoa lụa trên đầu Khương Bảo Châu.
Nếu ánh mắt của tiểu nha đầu là như vậy, có lẽ nàng sẽ không thích đôi hoa lụa hẳn tặng.
"Đại ca ta dùng quân lương mua tặng †a, thật đẹp!"
Khương Bảo Châu nói rất thật lòng, cười đến đôi mắt híp thành hình trăng non.
"Đúng là rất... tươi tắn."
Nha đầu ở nông thôn cũng không đeo kiểu dáng này, cũng may nhìn không xấu.
Rất có khả năng là Khương Tu Văn bị lừa, nhìn kiểu dáng của hoa lụa thì có vẻ là hàng tồn đè dưới đáy hòm từ mấy năm trước.
Dù sao cũng là Khương Tu Văn tặng, Thẩm Hoài Dung cố nhịn không nói ra những lời này.
Đáy lòng của người anh rể tương lai này còn nhỏ hơn mũi kim, không thể đắc tội.
"Thẩm đại nhân, đây là túi tiền ta làm, tặng cho ngài."
Trong rương có rất nhiều đồ vật, hơn phân nửa là đồ vật trong không gian, bỏ đi bao bì đóng gói, dùng giấy dầu gói lại góp đủ số, mà cái túi tiền này, cho dù là dùng máy tính thêu thùa nhưng cũng là do Khương Bảo Châu dùng từng đường kim mũi chỉ để may theo.
"Vào nửa đêm tịch mịch thì ngài mở túi tiền ra, nói không chừng sẽ có điều bất ngờ”
Khương Bảo Châu nói rất mập mờ, mở túi tiền ra, bên trong ẩn chứa huyền cơ.
Quân doanh rất bận, Thẩm Hoài Dung chưa nói được mấy câu với Khương Bảo Châu thì đã bị thuộc hạ Vệ Định Phong phái tới gọi đi.
Cũng may đã đưa tặng tất cả lễ vật xong, đột nhiên Khương Bảo Châu cảm thấy nhẹ nhàng, cuối cùng cũng đã trả được một chút nợ ân tình của Thẩm đại nhân.
Cuối tháng 11 nông lịch, mỗi ngày đều có chợ như cũ, các bá tánh bắt đầu tích trữ hàng tết. Cho dù Khương gia trữ hàng nhiều thì Khương Bảo Châu cũng không chậm trễ, trong nhà có thêm hai mươi mấy hạ nhân, ở phương diện cơm canh cũng cần tiêu phí nhiều tiền bạc hơn lúc trước mấy nhiều.
Cơm sáng vẫn là hình thức buffet như cũ, ngoài Khương Bảo Châu ra thì còn có thêm muội muội của Đại Phi là Tiểu Hỉ cùng xuống bếp nấu ăn.
Tiểu Hỉ làm việc nhanh nhẹn không trộm lười biếng, Văn thị và Khương ma ma đều rất thích nàng ấy.
Ngay từ đầu, Bàn Tử rất cẩn thận, mỗi bữa chỉ ăn ba cái bánh bao, lo sợ ăn quá nhiều sẽ bị người ta ghét bỏ.
Tiểu thư mời lang trung khám bệnh cho mẹ hắn, còn thay đổi một phương thuốc khác.
Chỉ uống mấy thang thuốc là mẹ Bàn Tử đã bắt đầu có chuyển biến tốt, cơ thể có sức lực hơn. Còn có cao lừa, mấy thứ này các phu nhân, tiểu thư gia đình phú quý cũng chưa chắc nỡ dùng, tiểu thư lại tùy tay cho mẹ của hẳn vài hộp.