Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 206 - Chương 206: Đôi Hoa Lụa Hồng

Chương 206: Đôi Hoa Lụa Hồng Chương 206: Đôi Hoa Lụa HồngChương 206: Đôi Hoa Lụa Hồng

Khương Bảo Châu mang theo đồ vật gian lận trong người, học được nhanh là bởi vì nàng có nhiều thời gian, cho dù Khương Tu Văn bắt đầu trước cũng không thể đuổi kịp.

Đây là chênh lệch giữa chim ngốc và tên lửa, trên phương diện tốc độ có bản chất khác nhau.

"Tiểu muội, sao muội lại tới đây?"

Khương Tu Văn kéo người vào trong phòng, hỏi: "Muội có mang theo đồ ăn ngon gì cho ta không?”

"Đương nhiên rồi, hôm nay là sinh nhật của huynh mà"

Đối lập với sinh nhật của Khương Bát Đấu được cả nhà chúc mừng, sinh nhật của Khương Tu Văn có vẻ không có tiếng tăm gì. Cha mẹ đều nhớ thương chuyện này, nhưng mà quân doanh không tiện cho quá nhiều người đi vào, Khương Bảo Châu làm đại biểu.

Văn thị chuẩn bị đào mừng thọ cho Khương Tu Văn, Khương Bát Đấu tặng một cái quạt xếp, cha mẹ đều chuẩn bị quà tặng.

"Cái rương này đều là tặng cho ta?"

Khương Tu Văn đã quên mất chuyện sinh nhật này, khi nhìn thấy tiểu muội mang theo cái rương tới thì thiếu chút nữa hắn đã khóc thành tiếng.

Đây là cảm giác nhìn thấy người thân.

Không thể không nói, ở quân doanh quá áp lực, Thẩm đại nhân quá biến thái!

"Đại ca, ta nghe Thanh Y nói huynh học tiếng man di rất nhanh."

Đột nhiên Khương Bảo Châu không muốn ganh đua, nàng an ủi Khương Tu Văn: "Đại ca, huynh học chậm một chút, chờ ta với."

"Tiểu muội, việc này đại ca không chờ muội được, nếu không thì phải chờ đến ngày tháng năm nào chứ, nhà ta cần có một người tinh thông tiếng man di."

Ý bên ngoài lời nói của Khương Tu Văn là người này chỉ có thể là hắn.

Cho dù đối mặt với người nhà thì hắn cũng có tính hiếu thắng rất mạnh!

Khương Bảo Châu: "..."

Những người còn lại trong Khương gia đều chuẩn bị quà sinh nhật cho Khương Tu Văn.

Lần này Khương Bảo Châu một mình đến đại doanh thành bắc, nàng chỉ mang theo hộp quà sinh nhật chuẩn bị cho Khương Tu Văn.

Khương Tu Văn tìm kiếm trong đó thấy một bình kem dưỡng da, bên trên viết chữ man di phức tạp.

Làm sao bây giờ, hắn xem không hiểu.

Thẩm đại nhân luôn nói tiểu muội tiến bộ thần tốc, Khương Tu Văn vẫn luôn không tin, hiện tại hắn chỉ cảm thấy mặt đau rát.

"Đại ca, trong rương có các loại đồ ăn vặt do muội làm, huynh đọc sách mệt mỏi thì ăn một ít."

Khương Tu Văn rất cô đơn, Khương Bảo Châu lại không nhìn ra một chút nào cả, cho rằng hắn mệt mỏi.

"Tiểu muội, là đại ca quá tự phụ."

Sau một hồi im lặng thật lâu, cuối cùng Khương Tu Văn cũng nhận ra lời nói của cha là đúng.

Nếu tiểu muội đọc sách viết chữ sớm hơn, nói không chừng đã ngồi ở địa vị cao như Thẩm đại nhân.

"Đây là quà ta tặng cho muội." Khương Tu Văn mở ngăn kéo ra, lấy một đôi hoa lụa màu hồng có chút quê mùa bên trong ra.

Hắn đã thu được quân lương, đáng tiếc không rời khỏi doanh địa được, đôi hoa lụa màu hồng này là nhờ đại nương may vá đồ cho các tướng sĩ mua.

Đại nương nói, tiểu nha đầu phải ăn mặc tươi tắn, vui mừng!

"Đại ca, ta rất thích."

Khương Bảo Châu không chút do dự thay đổi dây buộc tóc màu hồng đơn giản thành hoa lụa màu hồng, vui vẻ nói.

Trong không gian có rất nhiều bản vẻ hoa lụa đẹp, nhưng làm sao sánh bằng tấm lòng của đại ca.

"Tiểu muội mang lên rất đẹp, giống như thiên tiên!"

Khương Tu Văn võ tay, đi theo tâng bốc một câu. Hắn có hỏi qua người trong quân doanh, trước năm mới có thể có mấy ngày vê nhà thăm người thân.

Đến lúc đó hắn sẽ kiếm càng nhiều tiền, chuẩn bị cho mỗi người trong nhà một món quà.

"Tiểu muội, Khương ma ma và Khương Đại, Đại Xuân thúc cũng có."

Còn có đôi chủ tớ Bạch Lạc Trần và Tiểu Ngũ Tử, có lẽ đồ vật không được tốt lắm, nhưng cũng đại biểu cho một phần tấm lòng của Khương Tu Văn.

Nói đến việc này, Khương Tu Văn rất đắc ý, mặc dù hắn không kiếm được quá nhiều tiền nhưng cũng đủ dùng!

"Đại ca, có chuyện này ta chưa kịp nói với huynh."

Khương Bảo Châu muốn nói lại thôi, rất sợ đả kích tới lòng tự tôn của đại ca.

"Hiện tại trong nhà có thêm hai mươi mấy hạ nhân."

Tất cả đều là ký tên bán đứt, một đám hán tử và một Tiểu Hỉ, nếu Khương Tu Văn muốn tặng quà thì cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Khương Tu Văn: "..."

Tốc độ kiếm tiền của hắn kém xa tốc độ nhận người của tiểu muội.

Chẳng lẽ là muốn ép hắn nhặt lại nghề cũ là viết sách cấm sao?

Xem ra hắn còn phải cố gắng nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment