Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 211 - Chương 211: Lộ Lông Ngực Một Cách Tự Nhiên

Chương 211: Lộ Lông Ngực Một Cách Tự Nhiên Chương 211: Lộ Lông Ngực Một Cách Tự NhiênChương 211: Lộ Lông Ngực Một Cách Tự Nhiên

Bàn Nha đưa đường đệ của nàng về nhà, Khương Bảo Châu nhanh chóng khoác cho Khương Tu Võ một cái áo khoác.

Không thể không nói, nhị ca nàng không hề thiếu cơ ngực cơ bụng, nhưng mà... có chút chưa tiến hóa hết nên lông ngực hơi nhiều một chút.

Nhận thấy được tâm mắt của tiểu muội nhà mình, Khương Tu Võ cúi đầu nhìn lại thì lập tức đỏ mặt.

Bộ lông giả dán ở trên ngực này có chất lượng thật tốt, bị dính nước mà vẫn không rơi.

"Nhị ca, huynh có thể nói một tiếng với nha dịch để vào trong xe ngựa sưởi ấm trước được không?"

Khương Tu Võ mặt đỏ tai hồng vô cùng xấu hổ, bị Khương Bảo Châu cười nhạo một trận, không thể nghĩ được nhị ca cũng rất ngây thơ.

Nhưng mà cũng chỉ là hở vai mà thôi, ở hiện đại tùy ý có thể thấy được trên các bờ cát bãi biển.

Đối lập với cái bụng phì to thì vẫn là cơ bụng đáng chú ý.

"Khương lão đệ, làm tốt lắm!"

Có người rơi vào trong động băng, trên dưới một trăm người đều chạy đến, thấy Khương Tu Võ dũng mãnh cứu người thì mọi người đều vỗ tay như sấm dậy.

"Việc nhỏ, không đáng nhắc tới."

Khương Tu Võ bị đông lạnh đến run run, nhìn thấy người có vóc dáng nhỏ trong đám người rồi cười nói: "Chu huynh, đây là tiểu muội nhà ta mà ta đã nói với huynh."

Khương Tu Võ và Chu Lương cùng tá túc trong nhà người dân ở thôn Đại Hà, đã nhiều ngày rồi ở chung đến quen thuộc.

Hắn gặp người là thổi phồng tiểu muội nhà mình, chỉ có Chu Lương không phản bác, không tranh cãi, rất nể tình hắn.

Khi rảnh rỗi, hai người ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu, phát hiện ra rằng tuy rằng tính tình bất đồng nhưng lại rất hợp ý.

"Chu đại ca."

Khương Bảo Châu chào hỏi với Chu Lương, khóe miệng nha dịch ở một bên không ngừng cong lên, tay hắn ta nhanh chóng khép miệng lại.

Vì dẫn dụ đoạn tụ hái hoa tặc cắn câu, Khương Tu Võ đã ở thôn Đại Hà phá băng mấy ngày rồi mà hái hoa tặc lại không có động tĩnh gì.

Bọn họ đang lo không tìm thấy cơ hội khiến cho Khương Tu Võ phải cởi y phục, ai biết lại có chuyện trùng hợp như vậy, Khương Tu Võ anh dũng cứu đứa nhỏ rơi xuống nước, cuối cùng cũng đã lộ ra lông ngực dày rậm.

Lộ ra rất tự nhiên, không hề có chút cố tình nào.

Nếu hái hoa tặc đang lẩn trốn trong bóng tối thì tất nhiên sẽ nhận được tín hiệu.

Đây là một cái dấu hiệu rất tốt!

"Khương Tu Võ, ngươi cứu người có công, trước tiên đi thay quần áo sưởi ấm đi"

Thiếu chút nữa thì nha dịch đã cười ra tiếng, trên mặt lại giả vờ nghiêm túc.

"Nhị ca, huynh lên xe ngựa trước đi."

Cũng may một chuyến này Khương Bảo Châu đã chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ, ngoài việc đưa thức ăn thì nàng còn chuẩn bị mấy bộ quần áo để tắm rửa.

Vào đông mà mặc quần áo ướt thì dù cơ thể có tốt đến mấy cũng không chịu nổi. Thừa dịp Khương Tu Võ lên xe ngựa phía trước, Khương Bảo Châu tìm ra trà gừng từ trong không gian, dùng nước ấm nấu một bát lớn.

Khương Tu Võ chào hỏi với xa phu trước, chờ hắn lên xe ngựa thì cảm thấy trong lòng ấm áp.

Bánh bao vẫn tỏa hơi nóng ở trong nồi hấp trên bếp lò nhỏ vẫn còn đang cháy than hồng rực, còn có mấy thứ điểm tâm tỉnh xảo, vừa thấy chính là bút tích của tiểu muội nhà mình.

Đến khi Khương Tu Võ thay xong quần áo, Khương Bảo Châu cũng lên xe ngựa.

"Nhị ca, đã mấy ngày rồi mà còn chưa có chút tiến triển gì sao?"

Khương Bảo Châu không nói quá trực tiếp, mà chỉ hàm hồ hỏi về tin tức của hái hoa tặc bị đoạn tụ.

"Không có." Gió êm sóng lặng, tất cả mọi thứ đầu bình thường.

Mỗi ngày, trời còn chưa sáng thì Khương Tu Võ đã phải tỉnh dậy, đi theo đội ngũ cùng nhau phá băng.

Bọn họ có khoảng một trăm người đều là hán tử, nếu hái hoa tặc ở gần đây thì thế nào cũng có thể coi trọng một người.

Hái hoa tặc không hiện thân, Khương Tu Võ còn phải tiếp tục làm công, quá khổ mà.

"Vậy thì cũng không thể thả lỏng, nếu không thì đi lỡ một bước ngàn năm mang hận."
Bình Luận (0)
Comment