Chương 212: Bị Trộn Mỳ Hết Rồi
Chương 212: Bị Trộn Mỳ Hết RồiChương 212: Bị Trộn Mỳ Hết Rồi
Nếu mà đến cả nha môn cũng không thể bắt được hái hoa tặc này, tất nhiên là hẳn ta phải tính toán kỹ càng rồi sau đó mới hành động, không phải cái loại không đầu óc, nếu không thì sớm đã bị bắt được rồi.
"Ta cho huynh một cái bình xịt, còn giữ không?"
Khương Bảo Châu mang theo vài bình, cũng đủ làm vũ khí phòng thân.
"Thật đúng là không còn."
Khương Tu Võ nhét vào trong miệng một cái bánh bao thịt, sau khi nhấm nháp rồi nuốt xuống bụng, lúc này mới nói: "Phá băng như đi làm khuân vác, mỗi ngày chỉ ăn cải trắng đậu hũ, không có hương vị gì. Nước ớt cay mà muội cho ta đều bị Chu Lương dùng để trộn mì rồi." Khương Bảo Châu hít sâu, không còn lời nào để nói mà nhìn trời, nàng biết ngay mà, nhị ca thật không đáng tin cậy.
"Nhị ca, huynh không nói với người ngoài là nước ớt cay dùng để làm gì đấy chứ?"
Nếu mà cái này bị truyền ra ngoài thì cũng không phòng được hái hoa tặc.
"Bị Chu Lương phát hiện, hắn hỏi ta, ta thuận miệng bịa chuyện nói nước ớt cay dùng để trộn mì."
Không nghĩ tới là Chu Lương thật sự lấy đi nước ớt cay của Khương Tu Võ.
"Tiểu muội, xin lỗi."
Khương Tu Võ muốn lấy lại, nhưng hắn được Chu Lương quan tâm nên không bỏ được mặt mũi đòi lại.
"Không sao."
Lọ nước ớt cay không có tác dụng thực tế, Khương Bảo Châu lo lắng lại bị dùng để trộn mì lần nữa, lần này nàng lại cho Khương Tu Võ một cái bình phun nhỏ.
"Thứ này rất quý giá đấy"
Khương Bảo Châu nói trước với Khương Tu Võ, trong bình phun chính là chất gây mê hỗn hợp.
Chỉ cần phun một chút là đối phương lập tức bị hôn mê.
Những sản phẩm hóa học này, trong không gian của Khương Bảo Châu chỉ còn rất ít, chúng còn được dùng để gây tê khi bị thương nữa.
Cho dù có chút không nỡ, nhưng vì an nguy của Khương Tu Võ nên nàng không thể không cho.
Ai ngờ, Khương Tu Võ thay đổi sắc mặt, hắn kéo cửa sổ xe ra, thấy bốn phía không có người mới nhỏ giọng hỏi: "Tiểu muội, sao muội có thứ này?”
"Cái này..." Đúng vậy, vì sao nàng có?
Đầu óc Khương Bảo Châu chợt hiện lên ánh sáng, coi như không có gì lạ mà nói: "Nhị ca, đây là Thẩm đại nhân cho ta."
Chỉ có một chút như vậy, cho nên rất quý giá.
Vốn dĩ cho rằng có thể dễ dàng lừa gạt được Khương Tu Võ, nhưng mà chỉ thấy sắc mặt Khương Tu Võ càng thêm nghiêm trọng, giống như hắn đã phát hiện ra một chuyện khó lường.
Thần dược khiến người hôn mê này, là hàng khan hiếm trên thị trường, nếu không có con đường đặc biệt thì vốn dĩ không lấy được.
Người bị bắt phần lớn đều là người lòng mang ý xấu, đây là thần khí mà hái hoa tặc đã chuẩn bị.
Chẳng những Thẩm đại nhân có, mà lại còn cho tiểu muội nhà mình, cuối cùng thì mục đích là vì sao?
Mặc kệ nói sao, đây là đồ của mấy bọn trộm cướp lưu manh, chỉ cần có được một lọ là người xấu có cơ hội cướp đi trong sạch của một cô nương.
Không phải Thẩm đại nhân là kẻ háo sắc đấy chứ?
Đồ vật thì cứ lấy trước đã, còn người thì phải đề phòng.
Nghĩ đến điều này, Khương Tu Võ tận tình khuyên bảo: "Tiểu muội, Thẩm đại nhân là ân nhân của cả nhà ta, chúng ta đã không thể trả nổi rồi."
Nếu như thế, về sau không thể lại chiếm đồ tốt của Thẩm đại nhân, tốt nhất là nên tránh xa.
"Nhà ta có thân phận tội thần, không thể trèo cao được."
Khương Tu Võ lải nhải khuyên bảo, chỉ hy vọng tiểu muội lạc đường biết quay lại, ngàn vạn lần đừng bị hồ ly Thẩm Hoài Dung kia lừa.
"Nhị ca, huynh cứ cầm là được."
Khương Tu Võ lải nhải, cứ như là bị Khương Tu Văn bám vào người, Khương Bảo Châu bị hắn nói đến đau cả đầu, tùy ý đáp lại cho có lệ.
Đối với chuyện này, Khương Bảo Châu không hề phát hiện ra Thẩm đại nhân cao cao tại thượng cứ thế bị ngã xuống khỏi vị trí của thần mà trở thành kẻ chết thay.
"Bảo Châu, Bảo Châu!"
Đường đệ được cứu trợ, người nhà mới phản ứng lại rằng còn chưa dập đầu cảm ơn với ân nhân cứu mạng.
Cha nương Bàn Nha biết được là nhị ca của Khương Bảo Châu giúp đỡ, vì vậy vội vàng ra đây tìm người.
"Trong nhà giết gà mổ vịt, còn làm cá kho, đều là đồ ăn ngon."