Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 213 - Chương 213: Ở Lại

Chương 213: Ở Lại Chương 213: Ở LạiChương 213: Ở Lại

Bàn Nha mời huynh muội Khương gia đến nhà ăn cơm: "Trong nhà còn nhiều phòng, Khương nhị ca, đêm nay huynh cùng Bảo Châu ngủ lại đi?"

Bàn Nha rất nhiệt tình, trong mắt mang theo sự mong chờ, Khương Tu Võ thấy vậy thì gật đầu đồng ý.

Người trong thôn Đại Hà rất đơn thuần chất phác, nếu không làm một chút gì đó để biểu đạt cảm kích của mình thì trong lòng sẽ vẫn luôn nhớ thương chuyện này.

Hai huynh muội Khương gia đi theo Bàn Nha về nhà, được cả nhà nhiệt tình chiêu đãi.

"Bảo Châu, vào đông lạnh, trong thôn chúng ta không có gì đẹp để ngắm cả, chờ đến mùa hè, hồ nước trong thôn sẽ trồng hoa sen."

Nương Bàn Nha lôi kéo Khương Bảo Châu, càng nhìn càng thích. Nha đầu này thật xinh đẹp, vừa thấy chính là người có phúc khí.

Trong bữa tiệc, mọi người vây quanh Khương Bảo Châu hỏi đông hỏi tây, Khương Tu Võ lại không cảm thấy bị vắng vẻ một chút nào, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Gần đây ngày ngày làm lao động khổ cực nên hình như bản lĩnh bắt chuyện với các đại bá, đại nương đã lui về phía sau.

Không bán hạt dưa ngũ vị hương, hắn lại tiếp tục không mở lời nói chuyện.

Mấy thím quá nhiệt tâm, trong lời nói đã nhắc đến việc hôn nhân của hắn.

Khương Tu Võ phấn đấu quên mình cứu người, nhân phẩm tốt như vậy thì có thể tùy ý chọn cô nương của làng trên xóm dưới.

"Nếu cháu có thích cô nương nhà ai thì cứ nói với thím."

Nương Bàn Nha làm buôn bán ở trong thành nên cũng quen biết khá nhiều người.

"Chỉ cần cháu gật đầu, đảm bảo sang năm cháu có thể bế được tiểu tử béo mập!"

Nương Bàn Nha vỗ ngực đảm bảo, bản lĩnh làm mai của bà ấy không thua kém gì với Lưu xảo miệng, chẳng qua không cơ hội phô bày kỹ năng thôi.

Khương Bảo Châu im lặng, trong đầu thoáng hiện bốn chữ to "Người cha hạnh phúc”.

Cơm chiều xong xuôi thì trời cũng đã tối rồi.

Khương Bảo Châu nhìn sắc trời, bảo xa phu đánh xe về nhà đồng thời truyền lời bảo đêm nay nàng cùng nhị ca đều ở nhà của Bàn Nha. Đã lâu không thấy Bàn Nha nên hai tỷ muội có rất nhiêu chuyện muốn nói.

"Bảo Châu, buổi tối cô ăn không nhiều lắm."

Bàn Nha đưa Khương Bảo Châu về phòng, bắt đầu lục tung số đồ ăn ngon mà nàng cất giấu dưới đáy hòm.

Tìm được cái hộp nhỏ ở dưới cùng, Bàn Nha tay chân nhẹ nhàng mà mở ra, sau đó đẩy đến cho Khương Bảo Châu rồi nói: "Cô đã ăn qua cái này chưa?"

Trong hộp có bánh cuộn thừng màu vàng, bánh cuộn thừng bị chiên quá lâu, đã bị xoắn thành hình dạng bánh quai chèo.

Khương Bảo Châu bẻ ra rồi nếm thử, hơi mặn và rất xốp giòn.

Nàng nhớ rõ, đồ ăn vặt này rất thường thấy trong dân gian ở kiếp trước, trong không gian của Khương Bảo Châu vẫn còn mấy rương mà vẫn luôn chưa mở ra. "Cô chờ một lát, ta lấy cho cô một chén bột trà dầu."

Bàn Nha chạy đến phòng bếp để lấy một bát nước ấm, bột trà dâu được nấu chín, lập tức có một mùi hương xông vào mũi.

"Ta có thói quen bẻ vụn bánh cuộn thừng rồi thả vào trong bột trà dầu, vừa ngọt lại có mùi hương của đậu phộng, còn có vị xốp giòn..."

Bàn về vấn đề ăn uống, Bàn Nha có chút tâm đắc.

Vốn dĩ Khương Bảo Châu cũng không đói bụng, nhưng nghe Bàn Nha nói thế mà nuốt nước miếng, nàng múc một muỗng nếm thử, sau đó liên tục gật đầu.

Cái cách ăn này thật là khéo.

Bánh cuộn thừng quả thật là vạn năng, có thể đặt ở trong tào phớ, sữa đậu nành, còn có thể thả vào trong cháo, cũng không bị nấu mềm, vẫn giữ nguyên hương Vị giòn ngon.

"Bảo Châu, cô thích ăn kẹo đậu phông, ta để lại cho cô."

Bàn Nha lấy ra vài cái túi bằng giấy dầu, rồi giới thiệu từng cái một.

Ngoài những cái này, nàng còn ẩn giấu mấy con chim nhỏ.

Chim cút lớn hơn chim sẻ nên rất dễ bắt, rút lông cùng nội tạng đi rồi thêm muối sau đó nướng ăn. Không cần thêm nhiều loại gia vị mà mùi thịt đã lan toả ra bốn phía.

Vốn dĩ, cùng đường đệ phá băng bắt cá là chủ ý của nàng, nếu đường đệ có bất trắc gì thì Bàn Nha sẽ bị cha mẹ đánh chết.
Bình Luận (0)
Comment