Chương 214: Hái Hoa Tặc Tới
Chương 214: Hái Hoa Tặc TớiChương 214: Hái Hoa Tặc Tới
"Đừng nghĩ nữa, cũng may là bình an không có việc gì."
Khương Bảo Châu an ủi Bàn Nha, Bàn Nha lại là người có tính tình tùy tiện, hai người rất nhanh đã cười đùa rôm rả.
Hai người đã thỏa thuận với nhau là chờ đến nửa đêm, sau khi trưởng bối đã ngủ say thì hai người chạy đến phòng bếp để nướng chim cút. Nhưng mà còn chưa đến lúc ấy, mí mắt trên cùng mí mắt dưới của Bàn Nha đã đánh nhau, chỉ một lát sau thì đã ngủ rồi.
Khương Bảo Châu nhàm chán, chỉ đành phải dùng tinh thần lực vào trong không gian.
Nàng vớt cá tôm, còn đang tung tăng nhảy nhót ở trong lu nước, tạm thời không thiếu oxy. Tùy tiện mở ra một cái vỏ trai lớn, bên trong lại có đến mười mấy viên trân châu màu tím nhạt.
Khương Bảo Châu nhớ rõ, ở Đại Tê, trân châu mang chút màu sắc thì thường không rẻ, rất được thiên kim của các quan gia trong kinh thành ưa thích.
Cửa có động tĩnh rất nhỏ, Khương Bảo Châu không để ý, vẫn hết sức chuyên chú mà lấy trân châu trong con trai ở trên dòng sông đã tan băng.
Ở gian phòng bên cạnh, Khương Tu Võ nhìn về phía cửa, hỏi: "Ai tới?"
"Là ta."
Chu Lương vén rèm cửa bằng vải bông lên, lộ ra vẻ tươi cười có vài phần quỷ dị.
"Chu huynh, sao huynh tới đây?”
Khương Tu Võ cho rằng Chu Lương có việc tìm hẳn, nhưng lại nhận ra, cổng lớn nhà Bàn Nha đã đóng chặt, Chu Lương không gọi cửa nên chắc chắn không có khả năng đi vào từ cửa.
Đã hơn nửa đêm, chuẩn xác mà tìm được đến phòng hắn, Khương Tu Võ lập tức cảnh giác lên.
Đúng rồi, hôm nay hắn cứu người ra khỏi động băng nên đã để lộ ra lông ngực.
Chẳng lẽ đúng như lời bộ đầu nói, hắn đã thành mồi và bị đoạn tụ hái hoa tặc theo. dõi?
"Chu huynh, chẳng lẽ là huynh..."
Trong tay hái hoa tặc kia có mười mấy mạng người, cực kỳ độc ác lại có ham mê khẩu vị nặng!
"Đúng vậy."
Chu Lương cong môi cười. Đã nhiều ngày trôi qua, hắn ta với Khương Tu Võ cùng tá túc ở nhà thôn dân, có một cực phẩm ở cạnh bên như vậy mà hắn lại không hề phát hiện ra.
Thất sách, quá thất sách!
Nếu tìm được mục tiêu thì đương nhiên hắn phải nếm thử cái mới mẻ trước rồi.
Gần đây không có mặt hàng tốt nào, Chu Lương đã có chút không nhẫn nại được.
"Đừng cho là ta không biết nước ớt cay trong tay ngươi dùng để làm gì, đều bị trộn mì rồi, ngươi không có cách nào đối phó với ta nữa rồi chứ?"
Cho dù Khương Tu Võ có sức trâu thì cũng không sao cả, hắn đã hành tẩu bên ngoài bao lâu, đều là dựa vào thuốc bột bị cấm lưu hành.
Khi vừa mới vào cửa, Chu Lương đã thả nhuyễn cốt phấn.
“Hiện tại thân mình ngươi đã mệt mỏi, không còn sức lực đúng không” Chu Lương cởi áo khoác, nuốt nuốt nước miếng.
Vì để có được Khương Tu Võ, có thể nói Chu Lương đã hao tổn hết tâm cơ.
Toàn bộ những người trong nhà này đều bị thả khói mê, cho dù có người ở trong viện giết heo thì cũng sẽ không tỉnh.
"Vì sao?"
Đúng thật là Khương Tu Võ không có đề phòng nên đã trúng chiêu.
Trong tay hắn nắm chặt thần khi mà tiểu muội cho, cũng không hoảng loạn đối mặt với Chu Lương.
"Chu huynh, ta không tin huynh có thể làm ra chuyện này!"
Nữ tử Đại Tê xinh đẹp như hoa, vì sao cứ luẩn quẩn trong lòng có hứng thú với nam tử, hay là do có bộ lông ngực đen tuyền, nhìn rất giống con gấu chó.
Chỉ cân nghĩ đến đây, Khương Tu Võ đã nổi da gà rơi đầy đất.
“Nguyên nhân chính là vì ngươi không tin, cho nên ngươi mới có thể trở thành con mồi."
Chu Lương đánh giá Khương Tu Võ trên dưới, hắn ta rất vừa lòng.
Hắn rất bắt bẻ với nam tử, thậm chí có thể nói là hà khắc, hắn phạm án, cho dù là giết người cũng đều phải rất hoàn mỹ.
"Tuy rằng bọn họ đã chết, nhưng mà làm sao ngươi có thể biết không phải chết VÌ sướng?”
Chu Lương rất hưng phấn, chỉ cần Khương Tu Võ phối hợp, Chu Lương có thể suy nghĩ mà giữ cho hắn một mạng.
Dù sao thì ngoài sự vui thích trên thân thể ra thì tìm được một người có linh hồn phù hợp lại càng quan trọng hơn.