Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 215 - Chương 215: Trúng Chiêu

Chương 215: Trúng Chiêu Chương 215: Trúng ChiêuChương 215: Trúng Chiêu

"Vô sỉ"

Khương Tu Võ không nhịn được chửi ầm lên, hắn bị Nguyễn Miên Miên tính kế, vốn dĩ đã có chút oán trách.

Sau khi hắn biết được Chu Lương là hái hoa tặc đoạn tụ thì oán trách trở thành hư không.

Một kẻ như thế này mà rơi vào trong tay Khương Tu Võ hắn thì hắn nhất định phải trừ hại cho dân, tróc nã hung thủ!

"Khương Tu Võ, con mẹ nó, lông ngực của ngươi là giả sao?"

Chu Lương tiến đến gần rồi nhìn rất cẩn thận, đột nhiên lông ngực Khương Tu Võ rơi xuống một tảng lớn.

Một lần nữa gỡ đám lông giả ra, Chu Lương rất tức giận, hắn ta lại bị lừa! "Khương Tu Võ, ngươi là do nha môn đưa tới để bây ta phải không?"

Một đám như thùng cơm kia, cuối cùng cũng đã làm được một chuyện đứng đắn.

Không có lông ngực, Chu Lương giống như bị dội một gáo nước lạnh, chỉ cảm thấy đáy lòng là một mảnh lạnh lẽo.

Hắn ta đã vui vẻ chờ mong, cuối cùng lại bị những lông tóc giả này đả kích cho đến nỗi ngã xuống đáy cốc.

Được đấy, đám người nha môn vô dụng kia lại dám chơi trò này với hắn ta, Chu Lương cong môi cười lạnh, đôi mắt hiểm ác nhìn Khương Tu Võ không rời.

"Chu Lương, mau buông tay chịu trói!"

Khương Tu Võ dự định kêu lớn lên, nếu xung quanh có người của nha môn thì nhất định sẽ đến giúp đỡ. Nhưng hẳn đâu biết âm thanh của hẳn so với tiếng muỗi kêu không lớn hơn là bao nhiêu.

Không được, không thể để bị bắt được.

Một khi kéo dài, hiệu quả của thuốc nhuyễn cốt tán sẽ có tác dụng, hắn sợ sẽ không còn một chút sức lực nào.

Nắm chặt chiếc bình nhỏ trong tay, Khương Tu Võ cân nhắc sẽ kích thích Chu Lương để rút ngắn lại khoảng cách ở giữa hai người.

"Khương Tu Võ, ngươi tỉnh táo lại đi, dù cho ngươi kêu ngào đến rách cả họng ngay tại đây thì cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu!"

Mọi người trong nha môn đều đang bận uống rượu, chẳng ai có rảnh rỗi đi quản một con mồi không có giá trị như hẳn.

"Nếu như ta không nhớ nhầm thì ngươi còn có một tiểu muội nữa."

Khương Bảo Châu trông xinh đẹp, nấu cơm ngon, thật là tiểu nha đầu có phúc khí.

"Chu Lương, ngươi có bản lĩnh thì nhằm vào ta đây, không được có ý định với tiểu muội của tal"

Khương Tu Võ nhíu chặt mày, hắn dùng hàm răng cắn đầu lưỡi để khôi phục một chút tỉnh táo.

Hắn hối hận rồi, vì sao lại khen ngợi tiểu muội với loại người như này, không chỉ có như vậy, hắn còn giới thiệu tiểu muội cho một tên hái hoa tặc đoạn tụ biết.

Làm bậy rồi!

"Ta không có hứng thú với tiểu nha đầu nhà ngươi, tất nhiên ta chỉ hứng thú với mình ngươi."

Chu Lương vừa nói vừa lấy ra một dụng cụ vừa to vừa nhỏ từ trong tay áo, tất cả đều thiết kế dùng để gia tăng tình thú giữa cánh đàn ông.

Khương Tu Võ kinh ngạc, ngay lập tức không nhịn được mà nôn khan.

"Hiện tại ngươi nói không muốn, nhưng một lát nữa..."

Chu Lương nở nụ cười cười gian xảo, nhanh chóng bước lên hai bước, lập tức ra †ay với Khương Tu Võ.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Khương Tu Võ nhanh tay lấy chiếc bình nhỏ ra hất thẳng vào Chu Lương.

Một mùi hương rất khó chịu tỏa ra, theo bản năng Chu Lương vội vàng che miệng mũi lại.

Đầu óc hắn chợt quay cuồng, choáng váng.

"Khương Tu Võ, đây là do ngươi tự mình chuốc lấy!"

Vốn dĩ Chu Lương định tha mạng cho Khương Tu Võ, chỉ dạy dỗ Khương Tu Võ thành cấm luyến, nhưng vì cái này mà hắn muốn giết người. Vì để duy trì tỉnh táo, Chu Lương lấy ra một con dao găm, tự rạch một nhát trên cánh tay của mình.

Rồi sau đó, ánh mắt hắn hiện lên tia lạnh lẽo nhằm thẳng đến Khương Tu Võ.

Ngay trong lúc nguy hiểm nhất, rèm cửa bị kéo lên, Khương Bảo Châu cầm theo gậy kích điện phòng kẻ xấu vụt đến, khiến Chu Lương bị một đòngục ngay tại chỗ.

Trước khi hôn mê, Khương Tu Võ chỉ liên tục trợn mắt run rẩy nhìn Chu Lương.

"Đồ khốn!"

Các dụng cụ rơi đầy trên mặt đất, Khương Bảo Châu vội che mặt, tại sao mắt nàng lại bị tra tấn bởi những thứ như này!
Bình Luận (0)
Comment