Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 216 - Chương 216: Quà Cảm Ơn Của Các Hương Thân

Chương 216: Quà Cảm Ơn Của Các Hương Thân Chương 216: Quà Cảm Ơn Của Các Hương ThânChương 216: Quà Cảm Ơn Của Các Hương Thân

Nhìn Chu Lương có vóc người nhỏ nhắn, trông xinh đẹp, không nghĩ đến lại là hái hoa tặc đoạn tụ khiến người ta vừa nghe thấy tên đã sợ hãi, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Dừng lại một lát, Khương Bảo Châu lấy ra một đôi bao tay từ trong không gian nhanh chóng lục soát người Chu Lương.

Đoạn tụ hái hoa tặc này cũng thật là có tiền, ngoại trừ mang theo ngân phiếu năm trăm lượng trên người thì trong túi tiền chỉ có vài đồng tiền.

Bắt nhạn rút lông, Khương Bảo Châu cất toàn bộ vào bên trong không gian, coi như là tiền dây thừng mà Chu Lương trả cho nàng.

Bên trong dây thừng của Khương Bảo Châu có dây thép chống đỡ nên rất chắc chắn.

Khoảng mười lăm phút sau, Khương Tu Võ bắt đầu tỉnh dậy, hắn nhìn thấy Chu Lương đã bị trói lại thì trong lòng thở phào. nhẹ nhõm.

"Tiểu muội, sao muội tới đây?"

Khương Tu Võ cảm thấy thật xấu hổ, hắn một lòng mong muốn sẽ bảo vệ tiểu muội, vậy mà cuối cùng bản thân vẫn do Khương Bảo Châu cứu.

"Muội không ngủ được, nghe thấy trong phòng có động tĩnh."

Khương Bảo Châu cạy mấy cái vỏ trai, nhìn thấy bên trong có rất nhiều trân châu, suy nghĩ sẽ mang niềm vui này kể cho nương Văn thị.

Sau khi nàng ra khỏi không gian thì nghe thấy cuộc nói chuyện ở phòng bên cạnh một cách rõ ràng. Khi nhìn thấy Khương Tu Võ gặp nguy hiểm, Khương Bảo Châu nhanh chóng ra tay, Chu Lương không để ý đến sự xuất hiện của nàng nếu không thì cũng sẽ không ra tay thuận lợi như vậy.

Tiếp theo, mọi việc nàng đều nghe theo sắp xếp của nhị ca.

"Tiểu muội, muội đi tìm nha dịch đến đây đi."

Khương Tu Võ cầm dao găm lên, chỉ muốn đâm cho Chu Lương một cái lạnh thấu tim, đã khốn nạn lại còn kiêu ngạo, nên bị sét đánh chết đi!

Không đúng, hôm nay trên trời cũng không có sét.

Khương Tu Võ gãi đầu, thật là không thể hiểu được.

"Nhị ca, muội nghe nói có một loại bệnh gọi là động kinh, lúc phát bệnh thì giống như hắn vậy." Hai mắt trợn trắng, run rẩy, miệng sùi bọt mép gì đó.

Trước khi ra khỏi cửa, Khương Bảo Châu lừa dối Khương Tu Võ, trong không gian có sản phẩm công nghệ cao, tạm thời nàng không có cách nào để lộ ra được.

"Chu Lương này là một kẻ khốn nạn, nên bị trời phạt!"

Khương Tu Võ đạp vào chân Chu Lương, chỉ cảm thấy lòng chân thành lại bị chó tha.

Hắn coi Chu Lương là huynh đệ, Chu Lương lại coi hắn là gì, vẫn không phải coi hắn là con mồi, là nam sủng sao?

Sau khi phát hiện lông ngực của Khương Tu Võ là giả tạo, biểu hiện của Chu Lương thật vô tình.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm ngày thứ hai, vẫn như mọi khi nương Bàn Nha dậy nhóm lửa nấu cơm. Người trong nhà đều không biết việc xảy ra đêm qua, ngược lại lại được ngủ một giấc yên ổn.

"Bảo Châu, ta ngủ quá ngon."

Bàn Nha duỗi người, nàng cảm thấy áy náy khi không thực hiện được hứa hẹn đợi đến nửa đêm để nướng chim cút.

Chờ đến khi quay về trong thành, trong nhà sân nhỏ, nửa đêm nếu có chút gió thổi cỏ lay nào là cha mẹ sẽ phát hiện.

Nhưng mà Khương Bảo Châu nói, sau bữa cơm sáng nàng phải về thành, sợ là không ăn được.

"Bàn Nha, đợi khi nào cô trở về thành thì tới nhà của ta chơi nhé."

Hậu viện Khương gia rất lớn, nửa đêm mở cửa chính phòng bếp ra thì có thể vào nhà nàng nướng chim cút.

Bàn Nha là người thật thà, ở trên người Bàn Nha, Khương Bảo Châu mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Tiểu Điệp, nàng rất nhớ tỷ muội ở kinh thành.

Sau bữa cơm sáng, xa phu tới nhà Bàn Nha đón người, Khương Bảo Châu lên xe ngựa, phát hiện thấy trong xe ngựa chứa rất nhiều bao lớn bao nhỏ.

"Tiểu thư, đây đều là của các vị hương thân đến tạ lễ."

Vốn dĩ xa phu không muốn nhận lấy, nói là muốn xin chỉ thị tiểu thư nhà mình một chút.

Nhưng mà các vị hương thân quá nhiệt tình, rất sợ hắn từ chối nên đặt đồ vật vào trong xe ngựa, rồi chạy nhanh về nhà.

Xa phu giữ lại cũng không được, đuổi theo trả lại cũng không xong.

Quan trọng là có quá nhiều người tặng nên hắn không biết rõ là do ai đưa.

"Vậy nhận lấy đi, đây đầu là thành ý của các vị hương thân."
Bình Luận (0)
Comment